Chương 217: Giải thưởng pháp y học
Tôi dự định quay về thành phố sẽ mang chút quà cho Tiểu Đào. Nhưng huyện thành nhỏ chẳng có thứ gì tốt, đành chờ vào thành phố rồi mua.
Mùng 8 tết, tôi với Băng Tâm bắt xe quay về thành phố, tôi tham khảo nàng xem tặng con gái thứ gì thì ổn, Băng Tâm hỏi: "Huynh muốn tặng Tiểu Đào tỷ tỷ à?"
Tôu biết lừa nàng cũng vô ích, bởi ngoài nàng với Tiểu Đào tôi chẳng quen cô gái nào cả, đành thừa nhận.
Băng Tâm nói: "Tặng vậ dụng thường ngày đi, như vậy mỗi lần dùng tới tỷ ấy sẽ nghĩ đến huynh, vô hình chung sẽ tăng độ hảo cảm. Phải rồi, tặng tỷ ấy cái ô handmade đi, mỗi khi trời mưa bung ô ra sẽ giống như huynh đang giang tay che mưa ché gió, có phải rất thân mật không."
Tôi nói: "Chủ ý rất hay, hỏi muội đúng là sáng suốt."
Băng Tâm cười gian xảo: "À, huynh còn nhớ sinh nhật muội không đấy?"
Tôi đáp: "18 tháng 3. Ta hiểu rồi, tới sinh nhật ta cũng tặng quà cho muội."
"Ngoắc tay!" Nàng đưa ngón tay ra ngoắc ngón tay tôi.
Nghe theo lời Băng Tân, tôi mua một cái ô handmade mang tặng Tiểu Đào. Nàng mở ra xem, nói: "Ai xui dại anh tặng cái này, là Tôn đại tiểu thư?"
Tôi đáp: "Sao vậy, ô này không tốt à?"
Hoàng Tiểu Đào phì cười: "Anh đúng là cái đồ EQ âm, tặng ô là ý gì cũng không biết, để đáp lễ, tới sinh nhật cô ấy tôi mua đồng hồ tặng lại."
Trên gáy tôi bốc khói đen: "Tôi biết tặng đồng hồ là có ý gì đấy!"
Xa nhau mấy tuần gặp lại, Tiểu Đào rủ tôi ta ngoài ăn cơm, trong bữa ăn nàng cứ phàn nàn tết vừa rồi vô cùng khó ở, không phải là vì công việc bận rộn, mà là phiền phức trong nhà.
30 tết, cha nàng mời Vương công tử tới nhà ăn cơm, hắn cứ tìm mọi cách lấy lòng nàng khiến nàng vô cùng khó chịu, cha nàng thì cứ như đã mặc định Vương công tử là con rể.
Tôi nói: "Cô cũng đâu có cảm tình, sao hắn cứ cố bám chặt lấy vậy?"
Tiểu Đào cười lạnh: "Tôi còn không thừa biết toan tính của loại người này, hắn có một người anh, phương diện nào cũng đều ưu tú hơn hắn, sau này nhất định sẽ kế thừa tập đoàn Vương thị. Bản thân hắn chẳng có tài cán gì, chỉ có thể đi con đường khác, cưới tôi để sau này thừa kế công ty của cha tôi."
Tôi nói: "Tôi sẽ hết mình giúp đỡ cô, kể cả theo cô 24/24 làm bia đỡ đanh cũng được."
Tiểu Đào cười: "Được đấy, ngày mai Vương công tử muốn mời tôi đi ăn, nhờ anh!"
Tôi cũng nhờ nàng giúp một việc nhỏ, đó là đáp ứng Tần đại bá, bảo một phóng viên đáng tin đưa chuyện này lên báo, tạo chút ảnh hưởng tích cực cho xã hội, Tiểu Đào liền đồng ý.
Hôm sau tôi với Tiểu Đào tới một quán ăn hẹn trước, trong bữa ăn tôi tung đủ hỏa lực khiến Vương công tử cay mũi, ánh mắt hắn nhìn tôi có vẻ thù hằn, nhưng lúc đó tôi chẳng để ý.
Nói ra thì dài, không nói thì ngắn, về trường tôi chỉ toàn làm mấy chuyện vụn vặt như thi lại, chọn giờ học, chuẩn bị làm luận văn thực tập. Năm nay chúng tôi phải ra ngoài thực tập hai tháng; cuối tháng hai chợt tôi nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài, một người nói tiếng Anh liến thoắng, tôi chẳng hiểu gì. Chỉ có một câu cuối là tôi nghe rõ, đó là hỏi tôi có email không, cho hắn địa chỉ.
Sau đó một email tiếng anh gửi tới hòm thư của tôi. Tôi phải dùng tử điển cộng với sự trợ giúp của Vương Đại Lý, nửa ngày mới hiểu rõ được bức thư. Thì ra bài viết của tôi về các phương pháp phân tích dư lượng chất độc trong tủy xương đã gây chấn động châu Âu và Mỹ. Hiệp hội pháp y quốc tế thông báo cho tôi tới Hawaii để tham dự một hội thảo học thuật, nhân tiện nhận giải thưởng.
Tôi bàng hoàng tới không nói nên lời, bài viết của tôi mục đích chỉ để kiếm điểm cho kỳ tốt nghiệp, vậy mà vô tình lại đạt được giải thưởng quốc tế.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là vô tình, lĩnh vực nghiên cứu pháp y hiện đang ở trạng thái bão hòa, tôi dựa vào con mắt của Ngỗ Tác nói lên quan điểm về pháp y đương nhiên là phát hiện mới.
Vương Đại Lý hưng phấn nói: "Mẹ ơi, Tống Dương ngươi quá đỉnh. Không được, ta phải đi Pr cho ngươi một chút, được nhận giải thưởng quốc tế là một tự hào của nhà trường."
Tôi nói: "Thôi thôi ta xin, ngươi đừng có làm ầm ĩ lên được không?"
Đại Lý nháy mắt nói: "Tống tiến sĩ, ngươi đi Hawaii lĩnh thưởng có thể dắt ta đi cùng không? Cứ giới thiệu ta là trợ lý thân cận. Cả đời ta chưa được ra nước ngoài, dẫn ta đi mở rộng tầm mắt đi, xem con gái Mỹ ngoài đời như thế nào."
Tôi uể oải nói: "Ai bảo ngươi ta muốn đi lãnh thưởng?"
Tôi gõ mấy từ đơn giản trả lời email: "Cảm ơn! Tôi quá bận, không tới được." Sau đó click thật nhanh nút gửi.
Vương Đại Lý trợn tròn hai mắt, la lên: "Mẹ ơi, ngươi từ chối đơn giản như vậy, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy."
Tôi nhún vai: "Ta không làm công tác nghiên cứu, nhận giải thưởng này làm gì, còn nói đi Hawaii chơi ngộ nhỡ xảy ra vụ án thì sao?"
Vương Đại Lý u oán nói: "Có thể xảy ra án gì chứ, vừa mới ra tết mọi người còn đang bận bịu trở lại công việc, tôi phạm cũng nên tạm nghỉ đi."
Chưa kể, mấy ngày sau thật sự có vụ án xảy ra. Sáng nay mới đi học về Tiểu Đào đã gọi điện cho tôi nói có vụ án, bảo tôi qua.
Chúng tôi tới cục, đã thấy Băng Tâm ở đó, tôi hỏi: "Muội bắt đầu thực tập từ bây giờ luôn à?"
Băng Tâm cười: "Không phải, tự muội tới thôi, học kỳ này ít phải lên lớp, muội qua để tích lũy kinh nghiệm."
Vương Đại Lý nói: "Vậy từ giờ có thể thường xuyên được gặp Tôn đại tiểu thư rồi."
Băng Tâm gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng được coi là nhân viên thường trú ở đây, sau này chăm tới tìm ta nói chuyện nhé."
Tiểu Đào nghiêm mặt: "Tôn Lão Hổ có giao cho ta ba quy tắc, thứ nhất là không cho Tôn đại tiểu thư gặp nguy hiểm, thứ hai là tuyệt đối không để Tôn tiểu thư gặp nguy hiểm, cuối cùng là ngàn vạn lần không được để Tôn tiểu thư gặp nguy hiểm."
Băng Tâm vung nắm đấm cãi lại: "Cha tôi nguyên văn không phải như vậy, ông ấy nói thứ nhất không được tới hiện trường ban đêm, thứ hai không được tham gia bắt người hoặc thẩm vấn, thứ ba là không được hành động một mình."
Tiểu Đào bật cười: "Thì ta thay cô đúc kết lại, ý này có gì sai đâu?"
Tôi hỏi: "Muội không tham gia thi tuyển sinh sau đại học à?"
Băng Tâm đáp: "Muội nhận được học bổng sau đại học luôn rồi."
Tôi thầm ngưỡng mộ, hồi bé tôi còn dạy kèm nàng môn toán, chỉ chớp mắt tôi đã trở thành cặn bã so với một học bá như nàng.
Tiểu Đào xua tay: "Không có thời gian nói nhảm, đi xem thi thể đi."
Tới trước cửa phòng giữ xác, Tiểu Đào dừng lại dặn dò Vương Đại Lý: "Tỷ nói trước để ngươi chuẩn bị, thứ ngươi sắp thấy có thể sẽ ám ảnh cả đời ngươi, ngươi có quyết tâm nhìn không?"
Vương Đại Lý chững chạc nói: "Bây giờ tôi nhìn thấy quỷ còn chẳng sợ, người chết thì có là gì."
Tiểu Đào cười khẩy: "Được, ta đã thông báo trước, hậu quả thế nào tự ngươi gánh."
Tiểu Đào chợt đẩy cửa ra, chỉ thấy thi thể không nằm ở giữa giường mà lại nằm ở mép giường, khi nhìn rõ, Vương Đại Lý hét lên một tiếng chói tai, nhảy tót ra sau lưng tôi, hai tay bám chặt vai tôi rung cầm cập.
Đừng nói là hắn, ngay cả tôi cũng phải hít một hơi khí lạnh. Nói đúng ra đây không phải là một thi thể, mà là một con diều da người!