Chương 218: Diều da người
Con diều kia dài chừng 1m50, rộng 1m, có hình ngũ giác, dùng một tấm da người căng lên trên khung tre, còn có một đoạn dây diều bị đứt.
Từ đặc điểm cơ thể có thể thấy đây là một phụ nữ, nhưng lông tóc toàn thân đã bị cạo sạch, nạn nhân bị lột da từ sống mũi, mặt chia thành hai nửa trái phải, tay chân giang rộng, khiến người nhìn như có cảm giác một quái nhân đang lao tới ôm mình.
Vương Đại Lý run lẩy bẩy nói: "Dương tử, Dương tử, thứ này dọa người quá."
Tôi nói: "Đã bảo ngươi đừng nhìn, còn cố tình, chưa sợ đái ra quần à?"
Hắn cho tay xuống sờ quân thật: "Chưa!"
Băng Tâm giải thích: "Lúc con diều này được đưa tới đây, không ít cảnh sát cũng sợ hãi, ở hiện trường còn có một ông lão sợ quá mà đột tử.
Tôi hỏi: "Phát hiện ở đâu?"
Tiểu Đào kể lại sơ bộ về vụ án. Sáng nay cảnh sát, trong công viên thành phố đột nhiên bay tới một con diều, sáng sớm sương mù dày đặc, trong cảnh tượng mịt mờ ấy chợt xuất hiện một con diều khỏi phải nói là quỷ dị thế nào. Lúc đó trong công viên có rất đông người cao tuổi tập thể dục buổi sáng, lúc đầu không ai để ý thấy, đột nhiên có tiếng kêu: "Có người đang bay!"
Đám người nhìn lên rồi như ong vỡ tổ, vài người sợ tới đái ra quần, có người còn tê liệt, chờ tới khi ổn định tinh thần mới phát hiện có một ông lão ngã ra đất tắt thở từ lúc nào. Tạo nên một ảnh hưởng mãnh liệt như vậy, cục phó giao trách nhiệm cho cảnh sát trong một tuần phải phá án.
Tôi tò mò: "Cục phó, Tôn Lão Hổ đâu?"
Băng Tâm đáp: "Cha muội lên tỉnh họp rồi, thời gian này việc gì cũng do cục phó quyết định."
Tôi trầm ngâm nói: "Ông lão kia thật là sợ quá mà chết?"
Một người rất khó bị dọa chết tươi, tôi nghĩ không biết trong này có gì mờ ám không. Tiểu Đào nói: "Đã biết trước kiểu gì anh cũng hỏi vấn đề này. Ông lão kia mang thuốc đau tim cấp tốc trên người, hẳn là bị bệnh tim. Lúc đưa tới bệnh viện bác sĩ cũng chẩn đoán là chết vì vỡ tim. Thi thể giờ vẫn ở nhà xác bệnh viện, có cảnh sát trông coi chờ người thân tới nhận."
Tôi nói: "Cứ qua xem xét một chút đi."
Tiểu Đào cười: "Biết trước anh sẽ không bỏ qua mà."
Tôi giải thích: "Người gia chết thì bình thường, nhưng ngộ nhỡ có liên quan tới vụ án, nếu xem nhẹ sau này sẽ phải hối hận."
Tôi tới kiểm tra con diều, hỏi Băng Tâm: "Có khám nghiệm không?"
Nàng nhăn mặt nói: "Như vậy làm sao khám nghiệm, cũng không tính là một thi thể..."
Tôi quan sát một chút, dùng tay đo vòng hông của bộ da, nói: "Người chết khoảng 20 tuổi, nữ giới, cao 1m60, chưa từng sinh nở."
Tôi đeo găng tay vào, sờ thử bề mặt của bộ da, da này còn tương đối đàn hồi, hơn nữa rất mịn màng, lông đã bị cạo nhẵn, dùng mũi ngửi còn thấy mùi natri sunfat ngậm nước, lớp mỡ bị tách gần như sạch sẽ khỏi da, tôi nói: "Kẻ làm da này rất chuyên nghiệp, hung thủ hẳn là có kinh nghiệm trong chuyện này."
Tiểu Đào bên cạnh nói: "Chứ còn gì nữa, chất liệu làm ví của tôi cũng không được mềm mại như vậy."
Vương Đại Lý nghe chúng tôi thảo luận như chỗ không người, sắc mặt trắng bệch. Tôi xua tay: "Ngươi ra ngoài mua giúo ta một bình giấm trắng, thêm cái chổi trúc cọ nồi nữa."
Hắn ừ một tiếng liền đi ra ngoài. Tôi mở ô đỏ ra, bảo Băng Tâm soi đèn tử ngoại. Bên ngoài tấm da không có vân tay, nhưng lại có mấy hoa văn trên vải dệt, hẳn là hung thủ có mang găng tay.
Kiểm tra tiếp bàn tay của bộ da, rõ ràng là nữ giới, da tay cứng rắn, cho thấy khi còn sống hai tay rất có lực. Ngón tay không có vết chai, nhìn từ phía sau cũng không có dấu hiệu gù lưng, chắc không phải lao động nặng. Phần mông có mấy vết loét do ngồi, chứng tỏ nạn nhân hay phải ngồi làm việc.
Tôi suy nghĩ một lát, nói: "Nạn nhân có thể là một nhân viên chăm sóc chân."
Băng Tâm ngạc nhiên: "Tống Dương ca ca, vậy mà huynh cũng nhìn ra được?"
Tôi cười: "Suy đoán thôi, lần này chưa chắc đã đúng."
Tiểu Đào liền gọi điện bảo cảnh sát đi điều tra xem có nhân viên chăm sóc chân nào trong thành phố mất tích không. Tôi lại nói: "Có một điểm khả nghi, tại sao bộ da lại bị lột bắt đầu từ sống mũi? Độ khó rất cao, hơn nữa còn phá hủy gương mặt, hiệu quả phạm tội sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Tôn Băng Tâm, muội thử nói xem."
Băng Tâm suy nghĩ một chút, nói: "Nạn nhân có thể thấy là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, hung thủ căm ghét nhan sắc của cô ấy nên phá hỏng gương mặt?"
Tôi lắc đầu: "Thế sao không hủy hoàn toàn gương mặt đi."
Tiểu Đào nói: "Ha ha, ta biết! Bởi vì vết thương trí mạng nằm trên cổ, nên hung thủ cố ý muốn che giấu, các ngườu nhìn, chẳng phải cổ có một chỗ da hư hại, hai bên đối xứng."
Tôi đáp: "Nói không sai, nhưng việc che giấu này không có ý nghĩa gì, hung thủ là có mục đích khác, mọi người suy nghĩ theo hướng đơn giản một chút xem."
Cả hai đồng thanh: "Cái gì?"
Tôi nói: "Trong quá trình tinh chế, da sẽ bị co lại, nếu có lỗ sẽ bị kéo rộng ra. Ở cổ có vết cắt, cánh diều sẽ bị lọt gió, không bay được."
Băng Tâm kinh ngạc trợn tròn mắt, Tiểu Đào tặc lưỡi: "Suy nghĩ của anh thật biến thái."
Tôi nói: "Tôi chỉ đứng trên lập trường của hung thủ mà cân nhắc, nếu theo hướng suy nghĩ này sẽ phát hiện thêm một chuyện, đó là nạn nhân trong mắt hung thủ chỉ là một tấm da chết, trong quá trình lột da làm diều không hề có bất kỳ cảm xúc nào. Điều này cho thấy hung thủ là một kẻ rất quen thuộc với việc lột da, sự ổn định này không phải người trẻ tuổi, hung thủ ít nhất phải 40 trở lên."
Tiểu Đào cau mày: "Chỉ mong ngàn vạn lần không phải một tên sát thủ liên hoàn."
Băng Tâm thì ngược lại, hưng phấn: "Sát thủ biến thái liên hoàn, quá kích thích!"
Tiểu Đào trừng mắt: "Chú ý hoàn cảnh được không? Lời nói như vậy mà thốt ra được?"
Băng Tâm cúi đầu: "Tôi cũng không nói trước mặt người ngoài mà."
Nhân lúc hai người nói chuyện, tôi quan sát kỹ một chút bộ da, nói: "Tiểu Đào, cô không cần lo lắng quá, cứ cho là hung thủ giết người liên hoàn, nhưng khoảng cách giữa các lần gây án sẽ không quá ngắn."
Tiểu Đào hỏi: "Tại sao?"
Tôi vén tấm da lên cho nàng nhìn: "Cô xem vết cắt này, không phải là liền mạch, ở giữa có nhiều khoảng dừng, cho thấy hung thủ không có sức khỏe tốt. Việc mệt mỏi nhất của lột da là tách phần da khỏi cơ thể, hung thủ khả năng cao tuổi hoặc có bệnh tật gì đó."
Băng Tâm vỗ tay: "Muội hiểu rồi, hung thủ nhất định là một lão quang côn hận đời, không ưa phụ nữ làm nghề này cho nên dùng cách ấy để trừng họ."
Tôi cùng Tiểu Đào đồng thời trợn mắt nhìn Băng Tâm, nàng ngại ngùng nói: "Muội nói không đúng ư?"
Tiểu Đào ôm trán thở dài: "Tôn đại tiểu thư, ta biết cô là chòm Song Ngư thích tưởng tượng. Nhưng vụ án còn chưa phá băng, cô đừng có tùy tiện phỏng đoán, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo là đại kỵ của điều tra phá án."
Tôi bổ sung thêm: "Hơn nữa hung thủ cũng chưa chắc đã là nam giới, nữ giới vẫn được mà."
Băng Tâm hậm hực: "Biết rồi, sau này tôi không nói linh tinh nữa."
Đúng lúc này Đại Lý mang mấy thứ tôi cần về. Tôi lấy một cái chậu đổ giấm vào, ngâm chổi trúc trong đó mấy phút, cuối cùng dùng đèn cồn hơ cho bốc khói, hun lên tấm da.
Trong quá trình chế tác da, hung thủ dùng natri sunfat ngậm nước, cho nên hun bằng giấm có tính axit sẽ làm hiện ra một số dấu vết.
Hun hai lần, cả phòng đã nghi ngút khói, xộc vào mũi cay xè. Băng Tâm hắt xì liên tục, dùng khăn tay che miệng.
Tôi bảo Đại Lý bật quạt thông gió lên, làn khói mù tản dần đi, trên da người từ từ xuất hiện một dấu vết mờ mờ.