Âm Phủ Thần Thám

Chương 221: Cha nuôi và cô gái chăm sóc chân

Chương 221: Cha nuôi và cô gái chăm sóc chân


Việc phải làm sau đó là chờ đợi. Ba người chúng tôi ra ngoài ăn cơm, Đại Lý nhìn ăn thật, hắn quyết để bụng cho bữa hải sản ngày mai. Ăn xong tôi không quên mua một phần ship về cho Băng Tâm.
Tiểu Đào tranh thủ làm một vài thủ tục, tôi với Đại Lý rảnh rỗi, ra ngoài chơi net thì không có tâm trạng, đành tản bộ đi dạo một chút.
Trời đang tiết xuân, buổi chiều ánh nắng rực rỡ ấm ấp phả vào người khiến tinh thần rất thoải mái. Đại Lý hỏi tôi sau khi tốt nghiệp định làm gì, học lên, thi công chức hay kiếm việc luôn? Tôi nhất thời thấy phiền muộn, chỉ mấy tháng nữa là từ giã giảng đường, bước ra xã hội, sau này phải làm gì tôi hoàn toàn chưa có định hướng.
Theo tổ huấn của Tống gia thì tôi không thể thi công chức, nhưng ngoài việc phá án ra thì tôi chẳng có bất kỳ kĩ năng nào, có thể nói tôi là một kẻ IQ cao vứt đi.
Vương Đại Lý vỗ vai tôi nói: "Tống Dương, sau này ngươi có muốn đi làm không?"
Tôi thở dài: "Đây không phải vấn đề muốn hay không, chung quy là phải đối mặt với vấn đề sinh nhai, loại củi mục như ta cũng chỉ có thể đi làm công nhân."
Vương Đại Lý hai mắt sáng lên: "Có muốn cùng ta xây dựng sự nghiệp không?"
Tôi nói: "Gây dựng sự nghiệp? Làm cái gì đây, bán thịt dê nướng à?"
Vương Đại Lý chép miệng: "Ngươi nhìn ngươi kìa, thật là con mắt thiển cận, nhìn xa ra một chút, thành phố Nam Giang này còn đầy cơ hội làm ăn."
Tôi nghĩ nếu Đại Lý gây dựng sự nghiệp rất có khả năng sẽ thành công, bởi hắn tính cách lanh lợi, hoạt bát khéo léo, cười nói: "Nếu ngươi thấy có cơ hội làm ăn thì hãy nắm lấy, sau này ta làm thuê cho ngươi."
Đại Lý đáp: "Ngươi nói gì nghe xa lạ thế, chính ngươi mở rộng cuộc đời cho ta, ta cũng chẳng giúp được gì đúng nghĩa, rất là áy náy. Cho nên ta sẽ cố gắng làm trụ cột kinh tế cho ngươi, chờ ta gầy dựng được sự nghiệp, sẽ trực tiếp cho ngươi chân giám đốc, chẳng cần lo lắng gì, muốn phá án cứ đi phá, tiền lương cứ việc cầm, đây là việc mà huynh đệ này có thể giúp ngươi tốt nhất."
Tôi cười: "Vương CEO, ngươi định mở công ty gì, có thể tiết lộ một chút không?"
Vương Đại Lý ngửa mặt lên trời phóng khoáng nói: "Công ty cổ phần thịt nướng Vương Thị, ngươi thấy sao?"
Tôi nói: "Chỉ bán thịt nướng thôi, không bán đậu phụ với bia à?"
Đại Lý nghiêm túc: "Những danh mục khác sau này có thể từ từ phát triển thêm, trước mắt công ty vừa mới thành lập, đang tiến hành xin tài trợ, thành hay bại chủ yếu còn xem cha ta có đánh chết ta hay không."
Tôi bị hắn chọc cho phá lên cười, lúc đó còn thực sự nghĩ rằng hắn muốn bán đồ nướng, nào ngờ hắn gạt tôi, bản thân sớm đã có kế hoạch, sau đó lúc hắn làm một cú nổ, khiến chúng tôi giật mình.
Đúng lúc này thì Tiểu Đào gọi điện tới, nàng hứng la lên: "Tống Dương, có phát hiện quan trọng, anh đoán xem là gì?"
Tôi nhàn nhạt nói: "Ông già và chủ nhân bộ da có quan hệ máu mủ?"
Tiểu Đào kinh ngạc: "Thì ra anh đã sớm đoán được, Tống đại thần thám, mau lên phòng họp lầu 3, chúng tôi chờ nghe ý kiến."
Chúng tôi lên phòng họp, tất cả mọi người đang chờ, các nhân viên cảnh sát trình bày những manh mối họ thu thập được. Xưởng in đã đóng cửa nhiều năm, những nhân viên kỳ cựu đều đã giải tán, không thể liên lạc được với người phụ trách, cho nên không chắc chắn liệu Hồ lão bà có từng làm ở đó hay không.
Danh tính nạn nhân đã được xác minh, người này tên là Đường Tiểu Quyên, người tỉnh Vân Điền, mấy năm trước tới Nam Giang đi làm, là kỹ thuật viên trong một cơ sở chăm sóc chân.
Tiểu Quyên tính cách thường ngày tương đối khép kín, không có bạn bè cũng không có người yêu, nhưng theo đồng nghiệp nói thì cô ấy có một người cha nuôi.
Cha nuôi của Tiểu Quyên là một cán bộ già, cứ ngày nghỉ là Tiểu Quyên lại đi gặp ông ta. Rất nhiều đồng nghiệp hoài nghi cô ta là SGBB, khi không có mặt thì cười nhạo sau lưng việc tiếp cận một ông già như vậy.
Tôi hỏi cảnh sát điều tra vấn đề này: "Cha nuôi cô ấy là ai?"
Hắn cười khổ: "Cái này thì ta không biết."
Một việc nữa, đó là Băng Tâm có phát hiện quan trọng, ông già chết trong công viên với Tiểu Quyên có quan hệ máu mủ, nói cách khác cha nuôi của Tiểu Quyên chính là cha đẻ của cô ta.
Ngoài ra, ADN trong mẫu đờm tôi lấy về trùng khớp với nước bọt trên bộ da, cho thấy người để lại bãi đờm chính là hung thủ.
Tiểu Đào hỏi tôi: "Sao anh đoán được ông già với nạn nhân có quan hệ máu mủ?"
Tôi nói: "Như đã nói, một người không thể dễ dàng bị dọa mà chết như vậy, cho dù có bệnh tum, đột nhiên trông thấy một con diều da người, cảm thấy khó chịu sẽ lập tức uống thuốc. Cho nên tôi nghĩ, liệu có phải bộ da là của ai đó quen biết ông ta, nhìn thấy liền bị sốc nặng cho nên mới sợ quá mà vỡ tim. Như vậy có thể thấy cái chết của ông ấy không phải là tình cờ, tôi nghĩ có thể có thể phong tỏa Hồ lão bà."
Ông già họ Dương, nạn nhân họ Đường, hẳn là con gái riêng.
Mọi người vô cùng hào hứng, rối rít ăn mừng vụ án, chỉ nhanh như vậy đã được phá, thực ra tôi lại cảm thấy bình thường. Hầu hết những vụ án càng man rợ, càng kinh khủng lại càng dễ phá, còn những vụ khó phá nhất thực chất lại là những vụ không hề có tạp chất.
Đúng lúc này Vương Nguyên Thạch hùng hùng hổ hổ đi vào, chẳng nói chẳng rằng ngồi phịch xuống ghế. Tiểu Đào đập bàn mắng: "Vương Nguyên Thạch, tới muộn sao không báo cáo? Một chút kỷ luật cũng không có!"
Ông ta căn bản chẳng để vào tai, châm thuốc nói: "Việc ngươi bảo ta làm đã làm xong, tra ra được ông gia sống ở tòa nhà gần công viên, sáng nào cũng dậy sớm tập thể dục. Còn nữa, ông ta với Hồ lão bà mới kết hôn năm năm trước."
Vừa nói ra ai cũng ồ lên, nghi ngờ của Hồ lão bà lại tăng thêm mấy phần. Băng Tâm liếc báo cáo xét nghiệm, nói: "Phải rồi, còn chuyện quên chưa nói. Tôi mới xét nghiệm mẫu đờm, phát hiện người này có bệnh hen suyễn nặng."
Tôi nói: "Hen suyễn rất có thể là do thường xuyên tiếp xúc chất hóa học gây ra. Có thể điều tra bệnh lý của bà lão họ Hồ xem, nếu bà ta bị hen suyễn thì trên căn bản hung thủ chính là bà ấy."
Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ nói: "Sắp 6h rồi, chúng ta song song hành động. Vương Nguyên Thạch, ông lập tức liên lạc với bệnh viện xin hồ sơ bệnh lý, những người khác đi gặp Hồ lão bà với ta." Sau đó nàng vung tay dứt khoát: "Xuất phát!"
Băng Tâm hào hứng nói: "Tôi cũng đi, tôi cũng đi!"
Tiểu Đào lạnh lùng: "Ba điều cấm kỵ."
Băng Tâm vội là lên: "Một bà già thì có thể làm gì được chúng ta?"
Tiểu Đào nói: "Vẫn không được, đây là vấn đề nguyên tắc." Sau đó nói với tất cả, ai cũng không được cho Băng Tâm đi theo, nếu không sẽ trừ lương.
Lúc đi, tôi bảo Băng Tâm đưa kết quả xét nghiệm ADN cho mình, khi tới khu nhà kia Tiểu Đào nói qua bộ đàm, không ai được lái xe vào, sợ Hồ lão bà trông thấy xe cảnh sát sẽ nhảy lầu tự vẫn.
Những người khác bao vậy đợi lệnh, chúng tôi và Vương thúc xuống xe đi vào khu nhà. Gõ cửa, Hồ lão bà ra mở, nhìn thấy chúng tôi thì ngẩn người một chút, hỏi: "Các ngươi tìm ta có việc gì?"
Tôi nói: "Chúng tôi vào nhà nói chuyện được không?"
"Được chứ, mời vào."
Trong phòng sắp xếp rất ngăn nắp, trên bàn là ảnh chụp chung của hai vợ chồng lúc trẻ, việc này có hơi ngoài dự tính của tôi, xem ra họ quen biết nhau đã lâu. Hồ lão bà pha mấy ly trà mời chúng tôi, tôi hỏi: "Bà và Dương lão gia không có con cái gì ư?"
Bà ta nói: "Hồi trẻ có tới Vân Điền làm việc, năm đó bị lũ lụt, ngâm nước cả một đêm khiến mất chức năng sinh sản." Sau đó thở dài: "Giờ trong nhà chỉ còn có một mình bà lão này."
Tôi hỏi: "Hai người kết hôn bao giờ?"
Bà ta đáp: "Không phải đã nói rồi sao? Hơn 50 năm rồi."
Nói tới đây, đột nhiên Hồ lão bà ho kịch kiệt, lấy khăn tay che miệng, tôi để ý thấy bà ta ho ra một chút máu.
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề, chờ bà ta dứt cơn ho, phát động động u chi đồng nhìn thẳng vào mắt: "Tại sao bà phải giết cô gái kia?"
Xoảng một tiếng, Hồ lão bà đánh rơi ly trà, hốt hoảng lấy giẻ lau cùi, cười rạng rỡ nói: "Đồng chí cảnh sát, ta không biết ngươi đang nói gì!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất