Chương 231: Giáo sư cơ khí
Sau khi đọc hồ sơ, tôi cảm thấy vụ án bây giờ sơ với vụ Kỳ Thắng chỉ giống vẻ bên ngoài, có thể nói là bắt chước phạm tội. Nhưng vụ án của Kỳ Thắng cũng không quá vang dội, ai mà sùng bái tới mức bắt chước hắn?
Tôi hỏi Vương Nguyên Thạch có ý kiến gì, ông ấy không trả lời, với tay vào hộc đồ lấy ra một tờ giấy, trên đó là một bản thiết kế. Tôi hỏi đây là gì, Vương thúc phả một hơi thuốc, nói: "Là máy gieo hạt mà Kỳ Thắng thiết kế lúc trẻ, đã từng giành giải thưởng."
Tôi học về điện tử, cũng có hiểu biết về một số máy móc thiết bị, cơ khí không như người ngoài nghĩ là chỉ chế tạo máy móc to lớn, mà là nghiên cứu kết cấu cơ học của máy móc, bản vẽ này có thể nói là thiết kế vô cùng tinh xảo.
Tôi lập tức hiểu ý của Vương thúc muốn nói: "Ông cảm thấy Kỳ Thắng không phải là hung thủ?"
Vương Nguyên Thạch gật đầu, thời điểm vụ án đó được phá ông ấy không phải cảnh sát hình sự nên không có tiếng nói. Nhưng Vương thúc vẫn luôn nghĩ mặc dù Kỳ Thắng khai nhận toàn bộ, có điều lại chẳng giống hung thủ.
Cho nên Vương Nguyên Thạch mới tự mình đi điều tra, càng điều tra càng thấy có nghi vấn, Kỳ Thắng là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cả đời nghiên cứu cơ khí học. Một người như hắn liệu sẽ chế ra những cái mây giết người cẩu thả ấy ư? Đối với giáo sư nghiên cứu cơ khí mà nói, đơn giản là một sự sỉ nhục.
Cái cảm giác này tôi cũng đã từng nếm trải, đó là lúc Khổng Huy giả ngồi trước mặt tôi khai nhận tất cả nhưng vẫn cảm thấy có chỗ là lạ.
Tôi hỏi: "Vậy sao hắn phải nhận tội, chẳng lẽ vào tù để trốn nợ?"
Vương Nguyên Thạch lắc đầu không biết.
Trại giam Báo Tử Sơn có lịch sử khá lâu đời, từ thời Thanh Triều, lúc đó Dân Quốc đã nhốt giam những phần tử nhân sĩ tiến bộ, là một nơi mà dân thường nghe thấy đã sợ khiếp vía, sau khi xây sửa mấy lần, giờ đã là một trại giam hiện đại.
Chúng tôi đỗ xe bên ngoài, đi qua mấy cảnh cửa vào trong, lúc này đám phạm nhân đang hóng gió trong sân, trông thấy Tiểu Đào thì huýt sáo ầm ĩ, kêu gào, có kẻ còn cho tay vào trong quần làm động tác bẩn thỉu. Tiểu Đào cau mày, quản giáo quát: "Quay trở lại cho ta, nếu không ta trừ hết điểm."
Đám phạm nhân lập tức ngoan ngoãn bỏ đi, Đại Lý nhỏ giọng: "Trừ điểm gì vậy?"
Tôi phổ cập kiến thức cho hắn một chút, phạm nhân muốn được vào lao động trong nhà máy thì phải tích điểm. Điểm được tính qua thái độ cải tạo, tích nhiều điểm có thể được giảm án tù hoặc được bảo lãnh, nhưng chỉ cần phạm một sai lầm rất nhỏ cũng sẽ bị trừ phần lớn điểm, cho nên vừa nghe trừ điểm là đám phạm nhân lập tứ biết điều.
Có một tên phạm nhân không chịu rời đi, hắn bám vào lưới sắt, lạnh lùng nhìn tôi nói: "Thật rạng rỡ nhỉ, Tống Dương."
Nghe có người gọi tên mình, tôi ngớ người một chút, lúc đầu còn không nhận ra, sau đó mới nhớ hắn chính là Đặng Siêu. Đặng Siêu cạo trọc đầu, mặc bộ quần áo tù rộng thùng thình, da mặt tái xanh, có vài vết bầm, đại khái là bị bạn tù đánh.
Đã từng là sinh viên cùng trường, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, tôi hỏi: "Sống có tốt không?"
Đặng Siêu cười khẩy: "Đừng có mèo khóc chuột, tất cả ngày hôm nay của lão tử đều là do ngươi ban tặng, có dám tỷ thí với lão tử lần nữa không?"
Giờ Đặng Siêu đã hoàn toàn mất khí chất của một sinh viên, Tiểu Đào mắng: "Đừng cuồng vọng, tất cả ngày hôm nay là do tự tay ngươi chuốc lấy, còn đổ cho người khác?"
Lúc này quản giáo thổi còi gọi phạm nhân tập hợp, Đặng Siêu vờ như không nghe. Quản giáo đọc to số thứ tự, Đặng Siêu nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gằn từng chữ: "Lão tử bây giờ không có gì ngoài thời gian. Ta có thể chờ, một mực chờ đợi tới khi ra khỏi đây, sau đó sẽ cho ngươi và tất cả bọn chúng..." vừa nói hắn vừa dùng tay làm súng hướng về phía tôi, Tiểu Đào và Đại Lý, bắt chước tiếng súng nổ. Sau đó hai quản giáo tới giật hắn ra, ghì xuống đất, dùng dùi cui điện dí vào người. Đặng Siêu bị điện giật co quắp, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn nhìn tôi trừng trừng.
Vương Đại Lý thở dài: "Từng là bạn học, giờ biến thành như vậy thật vừa đáng thương vừa đáng hận."
Tiểu Đào mắng: "Đám cặn bã này cứ để chúng từ từ mục rữa ở đây đi, không cần phải thông cảm."
Tôi hỏi: "Đặng Siêu không bị tử hình à?"
Tiểu Đào đáp: "Chung thân, cũng chả khá hơn tử hình là mấy, cả đời cũng chẳng được ra ngoài. Anh đừng đứng sát hàng rào như thế, người bị anh đưa vào đây không chỉ có mình hắn, cẩn thận có con dao phi từ trong ra đấy."
Tôi thở dài: "Theo một khía cạnh nào đó, thì tôi đã hủy hoại đời của không ít người."
Hoàng Tiểu Đào vỗ vai tôi: "Nhưng anh bảo vệ được càng nhiều người hơn, không cần tự trách bản thân vì những kẻ cặn bã như vậy."
Chúng tôi được quản giáo dẫn tới phòng thăm tù, tôi đề nghị chỉ mình với Vương thúc vào gặp, Tiểu Đào đồng ý.
Ngồi trong phòng thăm chờ một lát, quản giáo đưa tới một ông già, mái tóc trắng tinh, tinh thần cũng không tệ lắm, nếu quần áo trên người không phải đồ phạm nhân mà đạo bào, có lẽ sẽ như tiên nhân.
Vương Nguyên Thạch rút một điếu thuốc đưa tới, lão không nhận, chỉ ôm quyền nói: "Hai vị tìm Kỳ mỗ có việc gì?"
Tôi đáp: "Trông ông có vẻ khỏe mạnh nhỉ."
Lão cười: "Thường ngày luyện một chút Thái Cực Quyền, ở đây ăn không ngon ngủ không yên, nếu không tự chăm sóc sức khỏe thì sẽ suy sụp rất nhanh."
Vương Nguyên Thạch vào thẳng vấn đề: "Chúng ta tới tìm ông là về việc kia."
Lão đầu đáp: "Xem ra các ngươi lại uổng công rồi, đã nói vụ án đó do mình ta làm, tòa cũng đã xử ta chung thân, còn cố điều tra làm gì?"
Tôi quan sát mắt ông ta, hỏi: "Mười năm trước, mấy cái máy giết ba người kia là do ông tự tay thiết kế?"
Tôi hỏi rất cụ thể vấn đề, hi vọng lão lộ ra sơ hở, nhưng không ngờ lão vẫn ung dung đáp: "Đúng vậy, chẳng phải ta đã sớm thú nhận sao?"
Tôi không cam lòng: "Thú nhận cũng không có nghĩa ông là hung thủ giết người."
Lão già cười ha hả: "Tiểu huynh đệ này nói chuyện buồn cười quá, ai lại tự chui đầu kẹt cửa, tự gánh nỗi oan này cơ chứ?"
Lão không hề có chút sơ hở nào, thật là ngoài ý muốn. Tôi lôi hai tờ giấy phác họa hiện trường phạm tôi đưa tới, lão già trông thấy thì mặt lại lộ vẻ hưng phấn. Tôi nói: "Bây giờ bên ngoài có kẻ bắt chước thủ pháp của ông để gây án, hai hình cụ này là do hắn thiết kế, ông có ý kiến gì không?"
Lão già vuốt vuốt sợi râu, nói: "Không tệ không tệ, hậu sinh khả úy, cơ quan này vừa đơn giản vừa hiệu quả hơn của ta rất nhiều, đây là các ngươi tận mắt thấy ư?"
Tôi nói: "Căn cứ vào việc sắp xếp lại hình dạng ban đầu của nạn nhân mà suy ra, bởi thi thể bị bom phá hủy."
Lão già nhìn tôi đầy khâm phục: "Tiểu huynh đệ này xem ra cũng là một nhân tài, có điều ngươi suy nghĩ hơi đơn giản, cơ quan mà người đó này thiết kế có lẽ phức tạp hơn một chút."
Tôi liền nắm bắt điểm mấu chốt này, dùng động u chi đồng quan sát ánh mắt hắn, chất vấn: "Người đó là ai?"
Lão già vẫn chẳng để lộ sơ hở, đáp: "Ngươi căng thẳng làm gì, ta đâu biết hắn là ai, chắc là một bằng hữu chung chí hướng, đáng tiếc không có cơ hội gặp. Ngươi có bút ở đó không, ta sửa cho một chút."
Tôi nhìn Vương Nguyên Thạch, ông ấy liền đứng dậy đi tìm quản giáo mượn bút. Lão già cắm mặt xuống bức vẽ, cuối cùng đưa tờ giấy cho tôi, cười nói: "Nếu ta là hắn, ta sẽ thiết kế như vậy."
Tôi liếc qua bản vẽ, kinh ngạc trợn tròn mắt, chỉ mấy phút đã vẽ ra bản thiết kế rõ ràng, lão đầu này quả là nhân tài.
Lão sửa lại hiện trường phạm tội, cái thứ nhất vẫn là người mặc giáp đồng đi trên than nóng, nhưng trên bộ giáp có thêm bộ phận truyền động cùng lò xo, giúp nó di chuyển dễ dàng hơn.
Tấm thứ hai thì sửa rất nhiều, không phải dùng lưỡi móc với cửa, mà là dùng lực của móc sắt kéo một cái trục tuabin, đóng van gas lại, đây quả là dễ hiểu hơn ý tưởng của tôi, đứng trên lập trường của hung thủ cũng rất an toàn, nạn nhân dù có thành công cũng không thể chạy thoát.