Chương 242: Thiên tài và ác quỷ
Tôi mừng rỡ, thế thì đỡ mất công chạy đi chạy lại, nói: "Giảng viên, mời bà ra ngoài uống ly nước."
Bà ta đồng ý, chúng tôi tìm một quán trà ngoài trường, gọi một bình long tỉnh. Người phụ trách họ Cao, tuổi tác có vẻ ngoài 40, chênh lệch khá lớn với Kỳ Thắng, tôi liền hỏi: "Dì Cao, bà và Kỳ giảng viên kết hôn bao lâu rồi?"
Dì Cao đáp: "Hơn 20 năm trước, thực ra trước kia ta cũng là một sinh viên trường này. Đừng có thấy hắn bây giờ là một lão già mà coi thường, lúc trẻ hắn là một nhân tài phong lưu phóng khoáng. Ta với hắn, mối tình thầy trò này mọi người đều phản đối, nhưng lúc đó ta là kẻ mù quáng, chỉ muốn cưới hắn. Haiz, nếu từ đầu nghe lời khuyên ngăn của gia đình thì khác rồi, người này tính tình hơi hoang tưởng, cả đời lăn lộn cũng không vươn lên được, sau đó còn làm ra chuyện tày trời, ta cũng bị hắn hại muốn chết. Ta là thân nhân của tội phạm, nhà trường không cho ta đứng lớp, bây giờ công việc ở phòng hồ sơ này ngày nào cũng ngập đầu."
Nói tới đây, dì Cao thở dài một tiếng, lau nước mắt, tôi hỏi: "Kỳ giảng viên có học trò xuất sắc nào không?"
Dì Cao gần như không cần suy nghĩ, đáp: "Có một đứa."
Sinh viên kia tên là Uông Nhất Chu, đặc biệt đam mê cơ khí, thường xuyên cùng Kỳ Thắng thảo luận vấn đề. Chỉ cần Kỳ Thắng lên lớp, hắn cũng tới nghe, dù không đăng ký tín chỉ.
Uông Nhất Chu là một cô nhi, thân thế đáng thương, cứ lễ tết là Kỳ Thắng gọi hắn tới nhà ăn cơm, hai người cùng nhau loay hoay làm mất phát minh nhỏ. Lúc đó dì Cao còn trêu ghẹo chồng mình, thích đứa nhỏ này như vậy chi bằng nhận hắn làm con nuôi.
Đứa nhỏ này cũng rất có tâm, lúc Kỳ Thắng bị cảnh sát bắt đi, hắn ở cổng trường quỳ theo hướng xe cảnh sát rất lâu, sau giờ làm cũng thường xuyên đến thăm dì Cao, kéo dài cho tới lúc bà ly hôn, tái giá mới thôi.
Nghe bà ta nói, tôi thuận tay lật giở đống hồ sơ trong hòm. Hồ sơ được sắp xếp theo thứ tự chữ cái nên rất nhanh đã tìm được của Uông Nhất Chu.
Trong ảnh là một thanh niên hào hoa phong nhã, đeo kính, ánh mắt có vẻ u uất. Trông thất gương mặt này, trực giác mách bảo tôi hắn chính là hung thủ.
Dì Cao hỏi: "Đồng chí cảnh sát, vụ án đã qua 10 năm rồi, tại sao đột nhiên ngươi lại muốn điều tra những thứ này, chẳng lẽ đứa nhỏ này làm chuyện gì quá đáng bên ngoài?"
Tôi nói: "Sao bà lại hỏi vậy, hắn giống một kẻ dễ gây chuyện sao?"
Dì Cao trầm sắc mặt, nói: "Giáo viên nhìn người luôn rất chính xác, ta cảm thấy đứa nhỏ này cùng chồng cũ của ta rất giống nhau, đều có chút hoang tưởng."
Tôi nói: "Trong đám hậu nhân 8x, 9x rất nhiều người cũng hơi hoang tưởng, chuyện này cũng thường tình."
Dì Cao lắc đầu: "Hắn không phải hoang tưởng bình thường, nói thế nào nhỉ, hắn có tiền sử bệnh tâm thần."
Nghe lời này, tôi càng khẳng định Uông Nhất Chu là nghi phamh, nhưng vẫn phải hỏi hắn bị bệnh gì.
Dì Cao nói: "Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như tâm thần phân liệt, mà chỉ là hay gây gổ với người nhà, tức giận đập đầu vào tường. Người nhà mang hắn vào bệnh viện tâm thần, hắn lại làm náo loạn trong đó, không chịu điều trị, cắn bị thương mấy y tá. Bệnh viện này căn bản quá nhiều bệnh nhân, không kham được hết, nên có tính chất gần giống nhà tù, chính là cô lập những kẻ đầu óc có vấn đề, càng không tuân phục thì càng bị hành hạ. Hắn bị bác sĩ mang đi chích điện, mấy loại cưỡng chế điều trị nào đó, sau khi ra ngoài rõ ràng ta thấy trạng thái tinh thần của hắn càng không ổn định."
Tôi nói: "Người nhà? Chẳng phải ban nãy bà nói hắn là cô nhi sao?"
Dì Cao giải thích: "Tình hình của hắn có hơi phức tạp, khi bé là một cô nhi, sau đó không biết từ đâu nảy ra một người cha, mang hắn về nuôi."
Tôi hỏi, cha Uông Nhất Chu làm nghề gì, dì Cao không biết. Tôi nhớ, hồ sơ năm đó Kỳ Thắng giết ba người, lần lượt là hiệu trưởng, giáo viên sàm sỡ trẻ em, còn có một tên bán rượu giả, liền lấy một tờ giấy, viêt tên ba người bị hại lên, hỏi: "Ba người này bà có quen không?"
Dì Cao nói: "Mười năm trước ta có dự khán phiên tòa xử Kỳ Thắng, đây là ba nạn nhân. Có điều ta chỉ biết rõ người đầu tiên, đó là hiệu trưởng Nhâm. Thường ngày hiệu trưởng Nhâm rất có thành kiến với Kỳ Thắng, Kỳ Thắng cũng chả ưa gì ông ta. Sau đó có một lần hiệu trưởng Nhâm ăn cắp luận văn của Kỳ Thắng biến thành của mình, ta nghĩ Kỳ Thắng làm ra chuyện động trời này một phần cũng do hiệu trưởng Nhâm kích thích."
Hỏi thêm cũng chẳng có manh mối nào, tôi cảm ơn một tiếng, hòm hồ sơ cũng không mang đi, chỉ lấy hồ sơ của Uông Nhất Chu.
Ra khỏi quán đã là buổi trưa, Vương Đại Lý kêu gào đói bụng. Tôi vì để tâm vụ án nên cũng chẳng thiết ăn uống, liền tùy tiện tìm một quán mỳ, gọi hai bát mỳ bò. Đang ăn, tôi gọi điện cho Tiểu Đào, hỏi tiến triển bên nàng tới đâu.
Giọng Tiểu Đào có vẻ không vui: "Không thuận lợi lắm, toàn bộ nhân viên của ba lò mổ được sàng lọc như cái rổ, nhưng không tìm được người phù hợp."
Tôi hỏi: "Những người đã thôi việc?"
Nàng cười khổ: "Anh cho là tôi không nghĩ tới sao, danh sách nhân viên từ 20 năm trước tôi cũng lật ra xem rồi, không có."
Tôi suy nghĩ, nói: "Không có trong lò mổ, chẳng lẽ là hộ cá thể bán thịt?"
Tiểu Đào thở dài: "Phạm vi này quá rộng, lại phải bận rộn rồi."
Tôi nói: "Bên này thì tôi lại moi ra được ít manh mối, có thể điều tra giúp tôi một người không?"
Tiểu Đào hỏi: "Có số cmnd không, đọc cho tôi, lát nữa tôi gửi hồ sơ qua mail."
Ăn mỳ xong thì Tiểu Đào gửi hồ sơ hộ tịch của Uông Nhất Chu qua cho tôi.
Cột mẫu thân ghi là đã chết, cột phụ thân cũng ghi là đã từ trần. Vốn tôi tưởng người cha đột nhiên nảy ra chỉ là cha nuôi, nhưng liếc qua thời gian từ trần của cha đẻ thì lại là 10 năm trước.
Nhìn tên cha đẻ, tôi cả kinh kêu lên: "Sao lại trùng hợp như vậy?"
Vương Đại Lý kinh ngạc nói: "Làm gì mà giật mình ghê vậy, chẳng giống ngươi bình tĩnh thường ngày gì cả."
Tôi kích động nói: "Có một phát hiện quan trọng, nạn nhân thứ 3 của vụ án 10 năm trước chính là cha đẻ của Uông Nhất Chu."
Vương Đại Lý cầm điện thoại của tôi, xem một chút rồi hỏi: "Sao hai cha con lại khác họ?"
Tôi đáp: "Uông Nhất Chu theo họ mẹ, đại khái là năm xưa hai mẹ con họ bị cha bỏ rơi, sau này quay lại nhận nuôi."
Vương Đại Lý tặc lưỡi: "Tiểu tử này thật đúng là không có trái tim, thầy giáo giết cha mình, hắn lại còn quỳ lạy cảm tạ?"
Tôi lắc đầu: "Chỉ e sự tình không đơn giản như vậy."
Nạn nhân thứ nhất là hiệu trưởng, người thứ hai là giảng viên xâm hại trẻ em ở cô nhi viện, người thứ ba là cha đẻ Uông Nhất Chu, ba người này đều đã từng gặp hắn. Năm đó là Kỳ Thắng tự thú, Vương Nguyên Thạch đã nói ngay từ đầu rằng ông ta cảm giác hắn không phải hung thủ.
Tới đây, chân tướng đã rõ, Kỳ Thắng căn bản không giết người, ba nạn nhân là do Uông Nhất Chu giết, Kỳ Thắng nhận tội thay trò yêu.
Ba nạn nhân 10 năm trước là vật thí nghiệm của Uông Nhất Chu, 10 năm sau hắn chuyển mình thành Hình Giả Tật Phong, thủ pháp càng ngày càng chuyên nghiệp.
Nghe tôi nói hết, Vương Đại Lý kinh ngạc: "Lão già này ngây thơ vậy, tại sao phải bảo vệ một hung thủ giết người?"
Tôi nói: "Chắc là không muốn thấy tiền đồ của học trò cưng bị hủy. Đây cũng chỉ là suy đoán của ta, tuy nhiên muốn chứng minh không khó, chỉ cần bắt được Uông Nhất Chu. Đi, chúng ta đi khám phá hành trình tinh thần của tên sát nhân này!"