Chương 241: Bí mật của lão già
Trước sự hăm dọa của tôi, lão chẳng hề sợ hãi, cười khì khì: "Ta đã nói là không quen biết hắn."
Tôi nghiêm túc chỉ vào bản phác họa: "Thực ra bằng một số cách, chúng ta đã được chứng kiến tận mắt những cơ quan giết người này. Phác họa của ông và chúng cơ bản là giống nhau như đúc, vẫn còn già mồm nói không có quan hệ với hung thủ?"
Lão già lại châm một điếu thuốc, phả một hơi khói, sau đó mới lên tiếng: "Ngươi biết vì sao không?"
Tôi đáp: "Ông hỏi ta?"
Lão chậm rãi giải thích: "Kỹ sư có đầu óc giỏi cơ bản là suy nghĩ giống nhau, chúng ta đều biết cách dùng phương pháp đơn giản nhất để thực hiện mục tiêu, cái này gọi là anh hùng thì thường giống nhau."
Đây là điều tôi không ngờ tới, từ logic mà nói, quả thật có lý, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ hai kẻ này có liên hệ.
Thấy tôi im lặng không nói, lão già có vẻ đắc ý, rung chân nói: "Tiểu tử, ngươi còn non nớt lắm, ngươi không moi được thông tin nào từ ta đâu, ta bị xử chung thân, ngươi nhìn cái bộ dạng của ta, liệu sống được mấy năm nữa, tại sao phải giúp các ngươi phá án?"
Tôi đột nhiên đứng lên, dùng động u chi đồng quan sát mắt lão: "Nói như vậy là ông biết gì đó?"
Nét mặt lão già thoáng bối rối, tôi càng tin chắc lão biết chuyện, nhưng rất nhanh lão đã bình tĩnh lại: "Ta không nói thì ngươi làm gì được ta? Bộ quần áo trên người ta chứng minh ta được luật pháp bảo vệ, ngươi dám động tới lông chân ta, ngươi cũng sẽ được luật pháp bảo vệ."
Tôi nghiến răng: "Lão hồ ly!"
Tôi thừa nhận mình bó tay, chỉ có thể dùng thủ đoạn hạ cấp - hối lộ: "Ông ở đây chắc sinh hoạt không được tốt, lần sau tới ta mang cho ông chút đồ ăn, mua thêm mấy bao thuốc, thế nào?"
Không ít tử tù, hoặc tù chung thân chỉ vì một bữa ăn ngon liền nguyện ý khai báo. Trong phim hình sự thường có đoạn như vậy, cảnh sát cho phạm nhân ăn một đĩa sủi cảo, hắn liền khai nhận toàn bộ. Đây không phải chỉ có trong phim, thực ra phạm nhân cũng là con người, cũng có những dục vọng khác nhau.
Lão già cười: "Đồ ăn thì có gì đáng kể, hay là thế này, ngươi dẫn mẹ ngươi vào ngủ với ta một đêm, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tôi biết thừa lão cố ý chọc giận, chỉ cần tôi động thủ đánh lão thì cuộc gặp sẽ chấm dứt ở đây, sau này cũng không có cơ hội gặp lão nữa cho nên dù tức tới run người, tôi vẫn cố nhịn.
Lão già chỉ đồng hồ trên tường, nói: "Không nói chuyện là hết giờ thăm gặp đấy."
Lão đứng dậy định rời đi, tôi cố gắng vắt óc, chỉ cần là người nhất định sẽ có điểm yếu, nhất định có điểm yếu!
Đúng lúc hắn định đẩy cửa ra, đầu tôi chợt lóe lên một ý, hô: "Tên kia không tuân thủ quy tắc!"
Lão già ngẩn người một chút, quay lại nói: "Cái gì?"
Tôi tiếp tục: "Nạn nhân đã trải qua phán xử, nhưng hắn không phóng thích mà lại giết họ."
Tôi nói với lão già, nạn nhân thứ nhất đã thành công thoát khỏi cơ quan, lại bị dùng móc sắt giết chết. Nạn nhân thứ hai trong lúc phán xử cũng ăn gian, cố ý gài thanh sắt khiến hắn bị ngã.
Lão già sững sờ mấy giây, gằn từng chữ: "Ngươi gạt ta, đưa chứng cứ đây!"
Tôi nói: "Được, cho ông xem bằng chứng."
Tôi gọi điện thoại cho một cảnh sát trong danh bạ, nhờ chụp video giải phẫu tử thi, đoạn nạn nhân lộ lưng rồi gửi cho tôi.
Mấy phút sau, một bức ảnh gửi tới, tôi đưa điện thoại cho lão già nhìn: "Người đàn ông này rõ ràng đã dựa vào chính mình thoát ra được, nhưng lại bị dùng móc sắt đâm sau lưng. Cho nên tên hung thủ này không phải là thẩm phán đúng nghĩa."
Lão già cắn răng mắng: "Con mẹ nó, ta không có thứ học..."
Nói tới đây, biết mình lỡ lời, thoáng cái sắc mặt lão trắng bệch. Tôi chợt hiểu ra: "Hắn là học trò của ông?"
Lão già chống chế: "Ý ta không phải vậy, mà ý muốn nói hắn thừa kế việc ta làm thì cũng coi như là học trò."
Tôi biết có nói nhiều cũng vô ích, đứng dậy: "Bảo trọng, chờ tới khi bắt được hắn, ta sẽ mang cho ông một bao nhuyễn trung hoa."
Đột nhiên lão già xông tới, khiến tôi giật mình. Phản ứng của quản giáo cũng rất nhanh, đạp cửa xông vào, đè đầu lão già xuống bàn, quát lão đàng hoàng một chút. Lão già khàn cả giọng nói: "Tha cho hắn một đường sống, tha cho hắn một đường sống."
Tôi không trả lời, đi thẳng ra ngoài, Đại Lý chờ nãy giờ, hỏi tôi có phát hiện gì không, tôi đáp: "Bây giờ tới điều tra một ngôi trường."
Trước đây Kỳ Thắng là giảng viên, trong trường ắt có nhiều học trò. Từ phản ứng của lão có thể thấy hung thủ quan hệ rất mật thiết với lão, hẳn không chỉ là thầy với trò, mà tình cảm còn như cha con.
Ngoài trại giam không bắt được xe, chờ nửa ngày có một tên đàn em tới đón đại ca ra tù, chúng tôi đành phải đi nhờ. Trên đường đi, tên đại ca mới ra tù kia ăn nói lớn tiếng, nói phải tìm mấy nữ nhân để thỏa mãn, rồi thì tìm đánh tàn phế kẻ thù. Trong xe khói thuốc mịt mù, khạc đờm bừa bãi, Vương Đại Lý sợ hãi ngồi co một góc.
Đã lấy được manh mối quan trọng, tâm trạng tôi tương đối khá, liền nhỏ giọng nói với Đại Lý: "Nào, để ta diễn kịch cho ngươi xem."
Tôi giả vờ rút điện thoại, cố ý làm rơi giấy chứng nhận xuống sàn, sau đó nói với tên đại ca: "Làm phiền, ta bị rớt đồ, nhặt giùm một chút."
Đại ca đang trò chuyện hăng say với đàn em xem tiểu thư nào ngon mắt trong hộp đêm, liếc xuống một cái, đột nhiên sững sờ, sau đó nhìn tôi, khó khăn nuốt nước bọt một cái.
Tên đàn em không biết chuyện, vẫn ngồi ghế trước lảm nhảm không ngừng: "Đại ca, đệ biết một quán mới mở, toàn là nữ sinh non tơ, tối nay gọi riêng cho ca một bé, hưởng thụ cho sướng..."
Lời còn chưa dứt, tên đại ca tát đánh bốp vào mặt hắn, nói: "Nói bậy bạ gì đó, sau khi ra tù ta phải sửa đổi thật tốt, mới không phụ lòng chính phủ."
Sau đó hắn nhặt giấy chứng nhận lên, đưa hai tay cho tôi, cười rạng rỡ: "Thất kính thất kính, những lời tôi vừa nói chỉ là đùa vui, đừng coi là thật, đừng coi là thật."
Tôi nhận lấy giấy chứng nhận, vỗ vai hắn: "Hôm nay ngươi ngồi xe này ra ngoài, mấy hôm nữa lại ngồi xe khác quay lại trại giam, vậy thì khó coi quá, đúng không?"
Đại ca giang hồ gật đầu lia lịa: "Phải phải tôi nhất định sẽ hoàn lương, làm lại từ đầu. Còn chưa biết ngài xưng hô thế nào?"
Tôi không trả lời hắn, mà nói: "Ta nhớ mặt ngươi rồi, đừng để ta gặp lại ngươi ở hoàn cảnh không thích hợp, biết chưa?"
Tên đại ca gật đầu như gà mô thóc, so với hắn cách đây 5p thật như hai người khác nhau.
Sau đó, cả quãng đường hắn ngồi câm như hến, còn ngoan hơn học sinh tiểu học bị phạt. Vương Đại Lý nhỏ giọng: "Dương tử, ngươi đúng là một bộ sách giáo khoa về diễn xuất."
Chúng tôi tới ngôi trường lão già từng công tác, Học Viện Cơ Khí. Có giấy chứng nhận trong tay, việc tìm hồ sơ rất thuận lợi.
Một phụ nữ trung niên là phụ trách văn phòng mang tới một hòm hồ sơ sinh viên, Vương Đại Lý kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
Người phụ trách nói: "Đây có gì mà nhiều, một giảng viên dạy năm sáu lớp một kỳ, Kỳ Thắng có 30 năm công tác, các ngươi thử đoán xem."
Tra lần lượt từng sinh viên quả thật là công việc quá khổng lồ, tôi nói: "Hồ sơ chúng tôi mang về trước, sàng lọc lại rồi hai ngày nữa mang trả."
Người phụ trách có vẻ không tình nguyện, nhưng nể tôi là cảnh sát nên miễn cưỡng đồng ý. Tôi cảm ơn một tiếng, bà ta lại hỏi: "Chẳng phải Kỳ Thắng đã xét xử rồi ư, sao cảnh sát lại điều tra hắn, có phải hắn lại phạm tội gì không?"
Tôi nói: "Điều này không tiết lộ được, tôi hỏi chút, trong trường có giảng viên nào quan hệ tương đối khá với Kỳ Thắng không?"
Bà ta nói: "Các ngươi có thể đi tìm vợ cũ của hắn, trước đây cũng là giảng viên trong trường."
Tôi vui vẻ hỏi: "Đi đâu có thể tìm được bà ấy?"
Người phụ trách chỉ vào mình, nói: "Chính là ta đây."