Chương 246: Khiêu khích ngông cuồng
Tiểu Đào mắng: "Khốn kiếp, chúng ta đều bị đùa bỡn."
Chúng tôi vào trong phòng, chuyên gia gỡ bom đã tháo tung quả bom, để trên giường. Chuyên gia nói, toàn bộ dây điện, cảm ứng, đồng hồ đều thật, duy nhất thuốc nổ là giả, bên trong không phải TNT mà là một đống đậu hũ.
Trông thấy đống đậu hũ, ai trong chúng tôi cũng có cảm giác bị giễu cợt, lúc đó dưới không khí căng thẳng, chẳng ai nghĩ quả bom là giả.
Sau khi ra ngoài, Tiểu Đào giao phó: "Tổ kỹ thuật ở lại tiếp tục điều tra, những người khác theo ta về cục."
Đám cảnh sát lục tục đi tới xe, đột nhiên Lão Yêu xông tới, vừa chạy vừa kêu: "Đừng lên xe, đừng lên xe!!!"
Vừa dứt lời thì ầm một tiếng nổ thật lớn, trong mắt lóa lên một ánh sáng mạnh, sức ép mãnh liệt giống như quả tạ đập vào ngực tôi. Tôi bị hất tung lên khỏi mặt đất, toàn thân như bị vỡ vụn.
Phải mất một lúc lâu tôi mới thanh tỉnh, phát hiện Băng Tâm đang nằm đè lên mình, đầu óc choáng váng, tai ù đi, không nghe thấy gì xung quanh.
Cách tôi khoảng 10m, một đám lửa đang cháy hừng hực, trong đám lửa lờ mờ một chiếc xe hơi, bốc ra một mùi khét của thịt cháy. Tôi vội vàng xác nhận một chút, Hoàng Tiểu Đào, Vương Đại Lý, Vương Nguyên Thạch, Băng Tâm đều ở đây.
Tiểu Đào lồm cồm bò dật, bi phẫn đi tới, từ khẩu hình miệng của nàng có thể đoán là đang kêu: "Mau cứu hỏa!"
Phải rất lâu sau tôi mới lấy lại sức lực, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi phát nổ, hất văng tất cả người trong bán kính 15m xuống đất. Cảnh sát đang vây quanh cái xe cháy, dùng bình cứu hỏa phun, lát sau mới dập tắt đám cháy.
Tôi tới quan sát, bên trong khung xe trơ trọi là một đống máu thịt đầm đìa, một huy hiệu cảnh sát cháy đen rơi trên mặt đất. "Người chết là ai?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào hai mắt rưng rưng đáp: "Lưu cảnh quan."
Người này chính là người lần trước phát hiện ra thanh sắt hình chữ I trong cuộc họp, vừa mới nói chuyện cách đây không lâu, giờ đã hi sinh vì nhiệm vụ, nội tâm của tôi thật khó mà hình dung.
Lão Yêu nói với tôi, ban nãy hình ảnh livestream đột nhiên chuyển tới xe cảnh sát, hắn ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng bảo chúng tôi xuống xe, không ngờ vẫn chậm một bước.
Thì ra Bì Bì Hà đã lắp một quả bom trên xe, chuyên gia gỡ bom kiểm tra lại một lượt, các xe khác không có. Bì Bì Hà cũng không biết chủ nhân chiếc xe là ai, hắn gắn ngẫu nhiên.
Tôi đoán, trong lúc chúng tôi bị kẹt, tiếp viện chưa tới, hắn liền táy máy tay chân. Nhất là mọi người mới tháo gỡ một quả bom giả, cho rằng báo động đã được giải trừ, không ai ngờ tới thủ đoạn này của hắn.
Lão Yêu bảo chúng tôi tới xem Livestream, gần như màn hình bị che kín bởi tên lửa (một dạng donate), trong livestream mà chiếc xe mới được dập tắt, Bì Bì Hà hưng phấn nói: "Các vị khách quan, hôm nay buổi live hơi chán, chưa đủ kích thích. Mau gửi tên lửa, xe thể thao, gửi đủ 1 triệu ta sẽ cho nổ chết tiếp một cảnh sát, tuyệt không nuốt lời!"
"Con mẹ nó, đây là khiêu khích cảnh sát Trung Quốc!" Tiểu Đào văng tục, vung nắm đấm vào màn hình laptop, tôi vội ngăn cánh tay nàng: "Đừng kích động, hắn không biết chúng ta cũng xem được livestream, đây là lá bài để chúng ta ngăn cản bước phạm tội tiếp theo của hắn."
Băng Tâm cũng an ủi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, ít nhất Lưu thúc thúc cũng ra đi thanh thản, không đau đớn."
Tiểu Đào nghiến răng nghiến lợi: "Bắt được tên chó này về, ta phải đơn độc ở cùng hắn nửa tiếng, đừng hòng ai ngăn cản được."
Mảnh vụn của vụ nổ cùng lực xung kích khiến không ít người dân và cảnh sát bị thương. Rất nhanh có mấy xe cứu thương chạy tới, lúc dọn dẹp hiện trường, có người phát hiện trong xe có một hộp kim loại, liền tới báo cáo Tiểu Đào.
Đó là một hôp cơm bằng nhôm đã bị nổ cong vênh, biến dạng, bên ngoài đã xạm đen. Vương Nguyên Thạch mở ra, bên trong chỉ có một bức ảnh.
Trong ảnh là một quả bom hẹn giờ, gắn dưới bàn, bàn dựa vào cửa sổ, bên ngoài cửa số có mấy cảnh sát, đằng sau bức ảnh có dòng chữ: "Các ngươi có 10 tiếng, chúc may mắn!"
Tiểu Đào nói: "Hắn gắn một quả bom hẹn giờ đâu đó, bảo chúng ta tìm?"
Vương Đại Lý mắng: "Tên này điên thật rồi."
Chúng tôi lần lượt truyền nhau bức ảnh quan sát, tôi nhận lấy, dùng động u chi đồng kiểm tra từng chi tiết, nói: "Cửa sổ sát đất, bàn cố định, trên khăn trải bàn có vết ố cà phê, dựa vào ánh đèn thì ảnh được chụp lúc 7h sáng hoặc 5h chiều, con đường này hướng Bắc Nam."
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ xíu cuối phố, bổ sunh thêm: "Có một học sinh mặc đồng phục, có vẻ lân cận có trường trung học."
Vương Nguyên Thạch bổ sung: "Không phải đường cái lớn, 7h sáng với 5h chiều là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc nhưng con đường này gần như không có xe."
Tiểu Đào cầm lên tay nhìn một lát, nói: "Trên tường có ảnh cây ngô đồng, kính cửa sổ phản chiếu một chùm thủy tinh phát sáng, là bóng đèn chùm sao?"
Tôi gật đầu: "Đèn chùm trong quán cà phê."
Tiểu Đào để một bộ phận ở lại điều tra, những người khác ghi lại đặc điểm bức ảnh đi tìm quả bom hẹn giờ. Lão Yêu với Đại Lý thì về cục xem livestream của Bì Bì Hà, tìm kiếm tin tức.
Vương Đại Lý nói: "Ta muốn đi với mọi người, ở chung với Lão Yêu khó chịu lắm."
Tiểu Đào đáp: "Tùy ngươi."
Thủ đoạn này nếu làm 10 năm trước, thật đúng là không thể tìm ra. Nhưng hiện nay kỹ thuật của cảnh sát đã ngày càng hoàn thiện, tìm một nơi trong thành phố là không quá khó. 1h chiều, có điện thoại gọi tới, đã tìm ra quả bom.
Chúng tôi hỏa tốc chạy tới, quả nhiên là một quán cà phê, quán này buôn bán không tốt lắm, thường ít khách qua lại, ông chủ nghe nói trong tiệm có bom thì rất sợ hãi.
Chuyên gia gỡ bom đang tháo dỡ gầm bàn, để đảm bảo an toàn một số xe chống bạo động được điều tới vây quanh của tiệm, trong trường hợp bom nổ, sẽ chịu được mảnh vỡ bắn ra.
Vương Đại Lý nói: "Công việc của chuyên gia gỡ bom thật nguy hiểm, có điều lại có chút kích thích."
Tiểu Đào nói: "Chẳng phải ngươi học điện tử sao, sau này thử nghề này xem."
Đại Lý xua tay: "Tôi không được, không được, quá hậu đậu, không cẩn thận sẽ liên lụy nhiều người..."
Tôi gọi điện internet cho Lão Yêu, hỏi hắn tình hình livestream thế nào rồi, hắn nói: "Không ít người xem đang chửi webcaster gian lận, nói nổ chết cảnh sát lần nữa lại không được, đã out khỏi live."
Tôi uất ức nói: "Đám không biết trời cao đất dày này!"
Bì Bì Hà gần như đã công khai tuyên chiến với cảnh sát, chắc chắn hắn không chỉ gắn bom ở đây. Quả nhiên trong quán, cảnh sát cũng tìm được hộp nhôm thứ hai, trong cũng có một bức ảnh, lần này thời hạn chỉ có 5 tiếng.
Nhưng tin tức lần này vô cùng đơn giản, bức ảnh là một mặt tường, quả bom được gắn sát mặt đất.
Tiểu Đào nói: "Lần này dữ liệu còn khó hơn, Tống Dương anh có ý kiến gì không?"
Tôi quan sát bức ảnh nửa ngày, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ nhìn một bức tường mà biết được địa điểm, tôi không phải thần thánh.
Lão Yêu nói trong điện thoại: "Tên khốn này vừa nói trên livestream, tối nay trước 12h mà đủ 200 ngàn tên lửa, hắn sẽ cho nổ chết một đám cảnh sát."
Nghe câu này, Tiểu Đào chợt bừng tỉnh: "Khốn kiếp! Hắn gắn bom trong cục!"