Âm Phủ Thần Thám

Chương 259: Sức mạnh của tình yêu

Chương 259: Sức mạnh của tình yêu


Tôi với Tiểu Đào thay phiên trồi lên hô hấp, chống đỡ được tầm nửa tiếng, da thịt có cảm giác như bị bỏng, tựa một người trần truồng bị ngâm trong chất khử trùng - 84.
Hẳn là Uông Nhất Chu đã trộn một lượng lớn chất tẩy rửa có thành phần axit mạnh, da thịt bỏng rát chỉ là phụ, chủ yếu là khí quản tôi đau đớn, có lẽ do lúc đầu sặc vào một ít nước.
Tôi nhận thấy một điểm, hai đầu nhọn của tấm ván được cố định bằng những sợi dây nylon dày bằng ngón tay, vốn dĩ tôi nghĩ nếu hai người hợp tác cùng lắc, liệu có thể lắc cái ván dạt vào bờ. Nhưng như thế này thì không thể, cái ván chỉ có thể lật ở giữa mà thôi.
Trong tình huống như vậy, con người ta rất khó mà bình tĩnh, lo lắng sợ hãi sẽ càng làm cho nguy hiểm tăng lên, thậm chí tôi đã nghiêm túc cân nhắc nếu mình chết thì sẽ ra sao.
Gia đình đau khổ? Liệu hung thủ có thể tiếp tục phạm tội mà không bị trừng phạt? Liệu tôi có phải xuống âm tào địa phủ không?
Để giữ gìn thể lực, nửa canh giờ này chúng tôi không nói chuyện, xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta sợ hãi. Tôi lo Tiểu Đào mất đi lòng tin, liền an ủi nàng: "Đừng lo lắng, Vương Nguyên Thạch, Tống Tinh Thần nhất định sẽ tìm được chúng ta. Chờ vụ án kết thúc, tôi sẽ tới nhà cô, chúng ta cùng sinh hoạt như heo mấy ngày, ăn, ngủ, xem phim kinh dị."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng tôi thực ra cũng nghi ngờ, liệu họ có thể tới kịp sao?
30 giây sau, tôi lật Tiểu Đào lên, nàng nói: "Tống Dương, tôi có một chuyện muốn nói với anh."
Tôi ngẩn người một chút, lắng nghe.
Giọng nói của Tiểu Đào vang vọng phía trên hồ bơi: "Thực ra tôi không hề có cảm giác gì với anh, trước tới giờ chỉ giả bộ có cảm tình, thực ra là muốn lợi dụng anh, trói anh bên cạnh để giúp tôi lập công, thuận tiện thăng chức. Anh đều bị diễn xuất của tôi lừa dối."
Nghe lời nói này, tim tôi chợt đau nhói, suýt chút nữa hét lên dưới nước, nhưng chợt thoáng hiểu ra, Tiểu Đào đang cố khích bác, mục đích là hy sinh chính mình.
Chờ lật lại lên trên, tôi nói: "Tiểu Đào, cô đang nói lời ngu ngốc gì vậy, tính chọc tức tôi để tôi cho cô chết chìm ư? Đừng mất lòng tin, tin ở tôi, chúng ta nhất định sẽ sống sót."
30 giây sau, Tiểu Đào khóc, lời nói đã không còn mạch lạc: "Tống Dương, tôi căn bản là...không thích anh...anh không cần vì tôi mà chịu đựng...tôi ghét anh...cực kỳ ghét anh..."
Hoàng Tiểu Đào đã lâm vào tuyệt vọng, những lời này hoàn toàn là lừa dối tôi, nhưng nghe nàng khóc, tôi cũng vô cùng đau lòng.
Năm phút trôi qua, cũng có thể là hơn 5 phút, lúc tôi định lật cho nàng lên trên, lại nhận ra Tiểu Đào phía dưới không chịu phối hợp, với sức của mình tôi không thể lật ngược tấm ván, có vẻ nàng đã quyết tâm hy sinh.
Tôi dùng sức lay động tấm ván, dùng ngón tay gõ vào cạnh ván: "Đừng như vậy, hãy bình tĩnh một chút nghe tôi nói, tôi đã có cách thoát thân, cô lật lên cái đã, 30 giây sau tôi nói cho cô."
Câu này của tôi đơn thuần là kéo dài thời gian, giờ phút này tinh thần của Tiểu Đào vô cùng yếu, cho dù là nói dối cũng tốt, chỉ gần gợi lên lòng tin của nàng là được, giống như người đi lạc trong sa mạc nhìn thấy ảo giác ốc đảo thì cứ một mạch tiến tới.
Hoàng Tiểu Đào liền ngoan ngoãn phối hợp đổi vị trí cho tôi. Tôi ở dưới nước khổ sở suy nghĩ cách thoát thân.
Tình hình trước mắt là tuyệt cảnh, thời gian cứ trôi qua từng giây từng giây một. Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện, trong vụ án người heo, Vô Diện Nô đã dùng cách làm trật khớp ngón tay để rút tay khỏi còng. Với tư thế hiện giờ, tôi cũng có thể làm điều tương tự, rất nhiều tội phạm đã sử dụng cách này để chạy thoát.
Lật người lên, tôi nói: "Có một cách để rút tay ra, có điều tôi phải thử nhiều lần, cô nhẫn nại một chút, chúng ta nhất thời chưa chết được đâu."
Biện pháp bẻ ngược ngón tay cai về phía sau này không ngoài dự tính thì có thể thoát khỏi cái còng. Nhưng xiềng chân thì rất phiền phức, không biết là có khóa không, nếu có khóa thì có thể mở ra, trước mắt chỉ có thể đánh cược một phen.
Tôi cắn chặt răng, đè ngón tay cái xuống ván, dùng sức ấn thật mạnh xuống, làm trật khớp chính mình là một công việc rất khó, bản năng tự vệ của cơ thể sẽ ngăn cản động tác của người ta.
Tôi thử chừng ba phút, rốt cuộc hạ quyết tâm, rắc rắc một tiếng, bẻ quặt ngón tay, hổ khẩu cũng rách toạc, máu chảy không ngừng. Đau đớn từ trong xương khớp khó mà hình dung được, đau tới mức nước mắt giàn giụa, tôi từ từ rút tay ra, mặc dù đau đớn vô cùng nhưng rút được ra khiến tâm lý tôi hưng phấn dị thường.
Tôi gõ vào ván, nói: "Tiểu Đào, tay phải tôi đã tự do, cô lên hít thở trước đi."
Sau khi lật lên, Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, sao anh làm được vậy, vừa rồi hình như có tiếng rắc rắc, không phải là anh tự làm trật khớp đấy chứ? Việc này để tôi làm mới phải."
Sau khi lật lên, tôi nói: "Không sao đâu, chỉ là trật khớp thôi mà, vẫn nắn lại được, lát nữa tôi lấy kẹp tóc của cô thử xem có mở được xiềng chân không."
Một cánh tay tự do, đồng nghĩa với 1/4 cơ thể tự do, tầm mắt cũng rộng hơn một chút.
Tôi vừa giữ thăng bằng, vừa nhổm người dậy, đây căn bản không phải còng số 8, mà là một cái còng hình chữ U, hai bên được cố định bằng ốc vít xuống cái ván.
Chất liệu ván lướt sóng vô cùng chắc chắn, muốn dùng lực tay nhổ đinh lên là không thể, tôi hỏi: "Trên người cô có thứ gì vặn được ốc không? Cô lên hít thở rồi nói."
Chúng tôi đổi vị trí, Tiểu Đào nói: "Hắn lấy hết đồ đạc trên người tôi rồi, chẳng còn cái gì."
Nghe câu này, tôi nhất thời nản chí, sự việc bi thảm nhất trên đời không có gì bằng việc sau một hồi giãy giụa, lại phát hiện mình chẳng thể thoát khỏi hiểm cảnh.
Tiểu Đào lo âu nói: "Tống Dương, không có cách nào ư?"
Từ lúc đầu, mỗi lần chìm trong nước tôi đều nhắm mắt, sợ chất ăn mòn ngấm vào mắt, có thể do ngâm quá lâu, cơ thể đã thấy khó chịu. Tôi bèn dứt khoát sẽ mở mắt nhìn một cái xem dưới nước có thứ gì giúp được mình không, có lẽ có những thứ du khách đánh rơi.
Tôi mở mắt ra, hai mắt đau nhói như bị kim châm, đau tới mức suýt nữa há miệng sặc nước. Tôi cố nén đau, quan sát bên dưới đáy hồ, đột nhiên phát hiện ra một thứ.
Hoàng Tiểu Đào ở phía trên nhắc nhở: "Anh lên trên hô hấp đi."
Rào một tiếng, chúng tôi đổi vị trí, tôi hưng phấn nói: "Có cách rồi! Dưới đáy có một nút thoát nước, nếu tôi rút cả hai tay ra, với chiều dài cơ thể sẽ đủ với tới, thoát hết nước chúng ta sẽ chống đỡ được tới lúc trời sáng."
Hy vọng sinh tồn khiến tôi trở nên hăng hái, tiếp tục làm trật khớp ngón tay bên trái, lần này rất nhanh đã làm được.
Tôi tự do nửa cơ thể, thoáng cái ván lướt sóng mất thăng bằng, lắc lư mấy cái rồi rào một tiếng tôi chìm vào trong nước. Tiểu Đào ở trên hỏi: "Anh không sao chứ?"
Tôi ở dưới nước, đè ngón cái mình vào ván, cưỡng ép đẩy về vị trí cũ, lợi dụng nước lạnh làm giảm bớt đau đớn.
Sau đó vươn người, hai tay dễ dàng chạm tới đay bể bơi, trong lòng thầm cảm tạ cha mẹ đã ban cho mình chiều cao như vậy.
Đáy hồ lát gạch men màu xanh, đầu thoát nước là một tấm thép khác màu, tôi dùng động tác nhào lộn để với cái móc, kéo mạnh. Áp lục của cả bể nước đè lên tấm thép khiến nó nặng như một khối chì.
Tôi không biết mình đã cố gắng bao lâu, móng tay nứt toác, có cảm giác không thể nắm lên được nữa, thì đột nhiên tấm thép di động mấy cm, một lực hút mạnh mẽ từ mép truyền ra, chỗ nước thoát tạo thành một luồng xoáy nhỏ.
Tôi mừng đến phát điên, thành công rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất