Chương 260: Tống Tâm Thần cứu viện
Mười phút sau, hồ nước đã hạ xuống 2/3, hai chúng tôi đã có thể hít thở tự do.
Cả hai lơ lửng giữa hồ, tôi ở phía dưới, Tiểu Đào phía trên, tư thế vô cùng khó chịu, cả người hơi dốc xuống, máu dồn về đỉnh đầu. Tôi chỉ có thể bám vào ván bằng tay, cảm thấy rất nặng sau khi mất lực nâng của nước. Giữ nguyên tư thế này một thời gian, hai tay vô cùng đau nhức.
Hoàng Tiểu Đào cảm kích nói: "Tống Dương, tôi thật không biết nói sao với anh cho phải."
Tôi nhẹ nhàng cười: "Không cần nói gì hết, với bộ dạng bây giờ, còn khách khí làm gì, cô có thấy khó chịu gì không?"
Tiểu Đào trầm mặc, tôi thì đang mắc tiểu, nhưng không mắc lắm, huống chi giờ mà đi tiểu trong tư thế này thì ra hết người, nên đành nhịn.
Mặc dù đã được cứu, nhưng tôi với Tiểu Đào vẫn bị kẹt, lạnh cóng, đau nhức, da thịt bỏng rát, sự khó chịu này không thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên Tiểu Đào nhỏ giọng ngâm nga mấy câu hát, tôi hỏi: "Ngâm nga cái gì đấy?"
Nàng nói: "Three bears học trong trường cảnh sát, haiz, lúc đó tôi đã tràn đầy khao khát tương lai, hoàn toàn không tưởng tượng được sẽ có ngày phải rơi vào hoàn cảnh này."
Tôi hỏi: "Cô nghĩ nếu lúc đó chúng ta gặp nhau, thì có trở thành bạn không?"
Tiểu Đào cười: "Tôi nghĩ gặp nhau sẽ chẳng nói câu nào, trước đây tôi giống như một tiểu Khổng Tước, xem thường tất cả mọi người, anh giống như một tác nhân khiến tôi hạ thấp mình của ngày xưa xuống vậy."
Tôi đáp: "Tôi thì vẫn tương đối tự ái cao, lúc bé là một tiểu Shota dễ thương, tôi chẳng muốn hạ thấp ai cả."
Tiểu Đào nói: "Kết thúc vụ án, tới nhà tôi đi."
Tôi gật đầu: "Được!"
Hoàng Tiểu Đào im lặng một hồi, rồi nói: "Tống Dương, thực ra tôi nghĩ anh nên can đảm hơn một chút."
Tôi nghe ra sự ám chỉ trong lời nói của nàng, tim đập cuồng loạn. Tôi quyết, sau khi vụ án này kết thúc, dù trời có sập xuống, dù người ngoài hành tinh có xâm chiếm địa cầu, dù cho bất kể cái gì xảy ra, tôi sẽ thổ lộ với nàng, chấm dứt đoạn quan hệ mập mờ này.
Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cảm nhận được sâu sắc sự nguy hiểm của kiếp phá án, chỉ sợ một ngày kia, câu nói thổ lộ với nàng cũng chẳng có cơ hội.
Đột nhiên Tiểu Đào ho dữ dội, có mùi máu tươi lọt vào mũi tôi, tôi dùng sức gõ gõ tấm ván la lên: "Cô sao vậy?"
Tiểu Đào nói: "Không sao, ho khan mà thôi."
"Cô gạt tôi, cô hộc máu, cô trúng độc ư?" Lòng tôi như lửa đốt.
Hoàng Tiểu Đào không nói gì, tôi càng kích động, la lên: "Cô sao rồi, mau trả lời!"
Nàng thấp giọng nói: "Không việc gì, thật sự là không sao."
Tôi cắn chặt răng, chỉ gần trong gang tấc nhưng chẳng thể giúp nàng bất cứ chuyện gì, cảm giác này vô cùng khó chịu, có thể nàng bị sặc nước, độc tố ngấm vào dạ dày. Mặc dù độc tố trong nước không nhiều lắm, chưa đến nỗi mất mạng, nhưng cứ nằm đây chịu trận tới lúc trời sáng, chỉ e sẽ để lại di chứng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, tôi kích động nói: "Có người đến, kêu cứu đi!"
Ban đầu cả hai có chút ngượng ngùng, dù sao từ bé tới giờ đây là lần đầu kêu cứu, nhưng tính mạng quan trọng hơn thể diện, bắt đầu gân cổ gào. Tiếng bước chân ngày càng gần, két một tiếng có người đẩy cửa bước vào.
Nghe tiếng chân từ từ tới gần, đột nhiên tôi có chút sợ hãi, không phải là hung thủ quay lại kiểm tra chứ, tôi làm gì còn sức mà chơi trò chơi tiếp đây.
Lúc người kia tới mép bể, tôi mới nhìn rõ, thì ra là Tống Tinh thần. Hắn nhìn chúng tôi, mắt trừng trừng, tay đè lên cán đao, nói: "Ta nhất định làm thịt tên kia!"
Tôi mừng rỡ nói: "Mau xuống thả chúng ta ra."
Tống Tinh Thần xoay người tìm kiếm gì đó, tôi lo lắng nói: "Này, ngươi đang giận dỗi gì à?"
Hắn đi một vòng, lại quay về, cởi áo ra, tôi chợt ý thức được khả năng Tiểu Đào không mặc quần áo, vừa rồi hắn đi tìm y phục.
Tống Tinh Thần che mắt, khoác áo lên người Tiểu Đào, rút đao chém đứt dây nylong, cả hai cùng rơi xuống, hắn dùng một tay đỡ bụng tôi, sau đó nhanh chóng chặt đứt gông cùm.
Sau khi thoát ra, tôi mới nhìn rõ bộ dạng Tiểu Đào, thân dưới gần như không mặc gì, chỉ có một cái quần lót cùng áo sơ mi và áo khoác Tống Tinh Thần đưa cho, áo sơmi bị ướt gần như trong suốt, có thể thấy rõ áo con phía trong, trên ngực còn lấm tấm máu.
Phát hiện ánh mắt của tôi, Tiểu Đào đỏ bừng mặt, tôi nói: "Tôi tránh đi trước."
"Không!" Đột nhiên Tiểu Đào nhào tới ôm chặt lấy tôi, gục đầu vào ngực, tôi đắn đo một chút, rồi vòng tay ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng: "Không sao rồi, không sao rồi!"
Chờ chúng tôi ôm đủ, Tống Tinh Thần lôi ra một lọ nhỏ trong ngực, đưa tới ra lệnh: "Uống hết!"
Trong lọ là chất giải độc gia truyền của Tống gia, tôi với Tiểu Đào chia nhau mỗi người một nửa, uống xong cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều. Quần Tống Tinh thần dính đầy bùn đất, có vẻ rất vất vả mới tìm được chúng tôi, giờ mà còn hỏi tại sao không tới sớm thì quá tàn nhẫn, tôi nói: "Ngươi có điện thoại không?"
Tống Tinh Thần đưa tôi một chiếc Blackberry, tôi cầm trên tay đắn đo một chút, không biết nên gọi cho ai, số điện thoại duy nhất tôi biết là của Tiểu Đào, kể cả của Đại Lý cũng không nhớ.
Tiểu Đào giật lấy, nhanh chóng gọi một cuộc về cục. Thì ra chúng tôi mất tích đã ba tiếng, trong cục đã như ong vỡ tổ, tìm kiếm khắp nơi. Nghe thấy giọng Tiểu Đào bọn họ kích động vô cùng, bảo nàng báo vị trí, lập tức phái xe tới đón.
Cúp điện thoại, chúng tôi thở phào một hơi, Tiểu Đào trả điện thoại cho Tống Tinh Thần, vẫn vòng tay ôm lấy tôi. Mặc dù cơ thể lạnh cóng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức nóng của mạch máu nàng, ngửi được mùi thơm dìu dịu trên người nàng.
Giờ phút này chúng tôi ôm nhau, cảm giác vô cùng chân thực, ấm áp, thân thiết! Cả hai cứ ngồi nguyên dưới đáy bể bơi, ôm chặt lấy nhau, ban nãy còn sợ thời gian trôi chậm, giờ thì ngược lại, chỉ muốn thời gian càng chậm càng tốt, ngừng trôi luôn cũng được. Tống Tinh Thân đứng bất động cảnh giới cho tới khi bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát, Tiểu Đào mới tách tôi ra. Rõ ràng lần này tôi đã cảm giác được sau khi trở về từ Quỷ Môn Quan, ánh mắt của nàng đã tràn đầy tình ý với mình.
Tiểu Đào nói: "Đi thôi, về nhà!"
Tôi vừa đứng lên thì Tống Tinh Thần quỳ mọp xuống, cúi đầu nói: "Lần này là ta không làm tròn bổn phận, chiếu theo gia pháp Tống gia, ngươi có quyền xử phạt ta."
"Xử phạt ngươi?" Tôi cười: "Đi mua hai ly trà sữa trân châu về đây."
Hắn đứng dậy, lẳng lặng đi ra ngoài. Chúng tôi cũng theo ra, trông thấy xe cứu thương và xe cảnh sát đang đỗ trong sân, Băng Tâm chạy tới khóc lóc: "Tống Dương ca ca, Tiểu Đào tỷ tỷ, hai người dọa chết muội rồi. Đang ăn cơm đột nhiên mất tích, muội còn tưởng hai người không về được nữa."
Vương Đại Lý cũng chạy tới: "Dương tử, sao ngươi ra nông nỗi này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Đám người khác vây lại, cũng thắc mắc chung vấn đề, giờ tôi đã sức cùng lực kiệt, căn bản không có tâm trạng trả lời những vấn đề vặt vãnh này, nói: "Chúng ta về nghỉ đã, nói sau."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Không, bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi, nghi phạm hẳn là còn ở quanh đây, chúng ta phải mau bắt hắn."
Vương Nguyên Thạch bỗng mở miệng: "Đội trưởng, nghi phạm đã sa lưới!"