Chương 262: Lại chén hụt
Lúc đó trong đầu Kỳ Thắng chỉ nghĩ tới việc hiệu trưởng chết, không để ý lắm. Sau này ngồi trong trại giam mới suy nghĩ ra, Uông Nhất Chu một lòng tôn thờ cơ khí học, vượt xa nhân loại. Sinh mạng con người trong mắt hắn căn bản không có giá trị, nội tâm của hắn là một nhân cách phản xã hội cực mạnh.
Uông Nhất Chu lúc trước từng nói: "Cơ thể con người xét theo khía cạnh cơ khí học, chỉ là một cỗ máy thất bại."
Sau khi viện trưởng chết, toàn bộ sự chú ý của cảnh sát đều tập trung trên người Kỳ Thắng, bởi việc ăn cắp luận văn cả trường đều biết, ai cũng rõ hiệu trưởng và Kỳ Thắng có ân oán.
Kỳ Thắng sứt đầu mẻ trán tìm cách đối phó cảnh sát, trong lúc đó Uông Nhất Chu lại không an phận, có vẻ như con quỷ trong đầu hắn đã được thả ra, dùng phát minh của mình giết chết thầy giáo trại trẻ mồ côi cùng cha đẻ thường đánh đập mình.
Ba vụ án mạng, Kỳ Thắng đều biết tất cả, lại liều mạng khoác hết hiềm nghi lên người mình, cảnh sát hỏi chứng cứ ngoại phạm, lão có nhưng không nói, nghi ngờ của cảnh sát đối với lão càng ngày càng cao.
Lão cảm thấy mình đã sống đủ, nhưng Uông Nhất Chu còn cả tương lai phía trước, dùng cái mạng già của mình để đánh đổi lấy tương lai cho trò cưng.
Là một ân sư, lúc đó tâm tình lão vô cùng phức tạp, vừa hận không dạy dỗ được học trò, lại cảm thấy nội tâm méo mó của học trò là do xã hội ép bức, không phải hắn tự sai, liền dặn dò: "Nếu sau này ngươi còn muốn làm chuyện này, chỉ được phép trừng phạt kẻ xấu, nhưng nhất định phải công bằng."
Ngày bị cảnh sát giải đi, lão nhìn thấy Uông Nhất Chu hướng về phía mình dập đầu, nháy mắt rơi lệ, cảm giác sự hy sinh của mình là đáng giá. Chỉ không thể ngờ, 10 năm sau Uông Nhất Chu càng sa đọa hơn, cũng chẳng giữ nguyên tắc lão đề ra.
Sau khi nghe xong, tôi hỏi: "Ông không nghĩ tới thật sao? Ngay từ lúc ông thay hắn gánh tội thì phải biết mình đã phạm sai lầm lớn như thế nào rồi chứ?"
Lão già thở dài nói: "Cái gì ta cũng biết, chỉ là ta không làm được. Hắn là một thiên tài cơ khí trăm năm khó gặp, chỉ mong đời này của hắn có thể viết lại lịch sử của nhân loại về khoa học kỹ thuật, giúp nước ta nâng tầm thế giới, khỏi bị Mỹ với Nhật giễu cợt, thực hiện giấc mơ của quốc gia. Einstein phát minh ra bom nguyên tử, giết chết nhiều người như vậy, nhưng thành tựu của ông ta là thiên cổ vô nhân, mấy triệu người chết so với Einstein liệu có quan trọng bằng không?"
Tôi nói: "Ta cảm thấy tư tưởng của ông cũng có vấn đề, điều khác nhau giữa ông với hắn chỉ là hắn thì dám thực hiện, còn ông thì không. Ông mang hắn ra so sánh với Einstein chỉ làm nhục Einstein mà thôi, trò cưng của ông căn bản chẳng tạo ra cái phát minh nào giúp ích cho nhân loại, hắn chỉ đơn giản là livestream kiếm tiền mà thôi."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Có điều ông cũng nên vui mừng, tư tưởng lệch lạc không phải phạm pháp, rất nhanh thôi chúng ta sẽ lật lại vụ án, trả lại trong sạch cho ông."
Lão già xua tay: "Thôi, khỏi cần, ta đã chục năm chẳng làm việc, một lão già ra tù liệu còn làm được gì, chờ hắn vào tù, ít ra ta còn có thể chiếu cố hắn vài năm."
Tôi với Tiểu Đào trợn mắt nhìn nhau, lão già này đúng là bệnh thật rồi.
Chính lão không muốn lật lại án, cũng đành thôi, lúc sắp đi lão ôm quyền nói: "Làm phiền giúp ta một chuyện!"
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Lão đưa bao nhuyễn Trung Hoa ra: "Thuốc đắt tiền như vậy, ta là một phạm nhân hút không quen, ngươi làm ơn mang ra ngoài đổi lấy mấy bao Hồng Tháp Sơn đi."
Một cái nhấc tay, tôi đồng ý, ra ngoài đổi cho lão mấy bao hồng tháp sơn. Lúc trở về, đi ngang qua sân, đột nhiên có kẻ đập ầm ầm vào lưới sắt, quay đầu nhìn lại thì ra là Đặng Siêu, hắn cười gằn chằm chằm nhìn tôi.
Đặng Siêu cười hắc hắc: "Ai da, nhiều thuốc như vậy, cho ta ư?"
Tôi hỏi: "Giờ ngươi cũng hút thuốc?"
Đặng Siêu nói: "Chẳng phải người ta nói hút một điếu thuốc chết sớm 5 phút sao? Ngươi thử vào đây mà xem, chỉ mong chết sớm ngày nào hay ngày đó."
Lần này hắn nói chuyện với tôi tương đối lễ độ, trông sắc mặt hắn tái nhợt, có lẽ là mới được thả ra từ phòng giam, dù kẻ điên thì ở đây cũng bị rèn cho thành lễ phép.
Tôi hỏi: "Có hối hận không?"
Đặng Siêu cười đáp: "Hối hận, ngày nào cũng hối hận tại sao không giết ngươi ngay từ đầu."
Tôi châm chọc: "Nói cứ như ngươi có đủ bản lĩnh đó vậy."
Đặng Siêu nhỏ giọng nói: "Nói cho ngươi biết một bí mật, chỉ không lâu nữa là chúng ta sẽ được gặp nhau, nhớ sắp xếp yến tiệc đãi ta đấy."
Tiểu Đào giật nhẹ tay áo tôi: "Hắn bị điên rồi, chúng ta đi thôi."
Tôi quay đầu rời đi, trên đường gặp một giám ngục, gọi hắn lại, lấy ra hai bao thuốc nói: "Giúp ta chuyện nhỏ này, ở đây có hai bao thuốc, một bao cho ngươi, một bao cho phạm nhân ở lưới sắt kia, hắn là bạn học của ta."
Sau khi giám ngục đi, Tiểu Đào nói: "Anh làm gì mà tốt bụng thế, lại còn cho hắn thuốc?"
Tôi nói: "Dù gì cũng từng là bạn học, hơn nữa sau này không gặp."
Đưa thuốc lá cho Kỳ Thắng, tôi bảo hắn tự bảo trọng, sau đó cùng Hoàng Tiểu Đào rời đi. Vừa lên xe, đột nhiên Tiểu Đào không chịu ngồi yên, sán lại gần, cơ thể ép sát vào người tôi, ánh mắt dâm đãng nói: "Ở đây hoang vu vắng vẻ, Tống đại thần thám có ý tưởng táo bạo nào không?"
Đương nhiên ý tưởng của tôi táo bạo lắm, nhưng vẫn cố kiềm chế, tôi không muốn lần đầu của mình lại xảy ra ở trước cổng trại giam, vậy thì kỳ lắm, bèn nói: "Ngày mai tới nhà cô thực hiện đi."
Hoàng Tiểu Đào ghé sát mặt vào tôi, hơi thở như hương lan, đôi mắt trong veo như nước suối, nàng ép tôi lùi hẳn về sau, ngã cả ra ghế, tim đập cuồng loạn, nói: "Không đến tỷ đánh chết ngươi!"
Tôi gật đầu: "Nhất định đến, tôi sợ chết lắm!"
Sau khi trở về, việc cũng không nhiều, Uông Nhất Chu đã bàn giao cho cơ quan tư pháp, vụ của hắn bằng chứng như núi, công tố viên dự đoán hắn chắc chắn tử hình, chỉ có điều luật sư hơi khó kiếm, nhưng cũng chẳng phải thứ chúng tôi phải bận tâm.
Deep live broadcast bị triệt tiêu, cảnh sát cả nước liên thủ hành động, bắt tất cả đám webcaster phạm pháp. Tên họ Hứa lúc bị chuyển tới trại giam vẫn còn ngông cuồng là lên rằng tổ chức nhất định sẽ cứu hắn ra.
Kết quả hắn đã lầm!
Một tuần sau, phiên tòa xét xử do tòa án nhân dân tối cao tiến hành. Nghi phạm Uông Nhất Chu, can tội cố ý giết người, hủy hoại tài sản công cộng, đánh cảnh sát, cực kỳ nghiêm trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyên án tử hình, lập tức thi hành!
Nghi phạm Hứa Văn Từ, kinh doanh phi pháp, xúi giục tội phạm hoạt động, đe dọa an toàn công cộng, tuyên án tử hình!
Căn cứ vào bộ luật tố tụng hình sự của Trung Hoa, nghi phạm Lý Đức Vinh đã chết, không truy cứu trách nhiệm hình sự.
Còn lại những tòng phạm khác, từ 10 đến 15 lăm.
Thế lực đứng sau Deep live broadcast chính là tổ chức tội phạm bí ẩn, có điều trang web này chỉ là một trong vô số công cụ kiếm tiền, bọn chúng cũng chẳng quan tâm sống chết của Website, tầm quan trọng của Hứa tử không bằng một góc Khổng Huy.
Tôi định sẽ nghỉ ngơi thật sảng khoái, để ngày mai làm chuyện trọng đại, nhưng tối hôm đó, Tiểu Đào đột nhiên gọi điện cho tôi, giọng nghiêm túc nói: "Tống Dương, Đặng Siêu chết rồi."
Tôi lập tức kinh ngạc, đột nhiên ý thức được giọng của nàng có gì đó không ổn, vội hỏi: "Chết như thế nào?"
"Đánh nhau, bị người ta đâm một dao, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là..." trong điện thoại, Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Lúc vận chuyển thi thể, xảy ra tai nạn, xác của hắn đã biến mất vô cùng bí ẩn."
Tôi nháy mắt hiểu ra, Đặng Siêu vượt ngục!