Âm Phủ Thần Thám

Chương 261: Chân tướng

Chương 261: Chân tướng


Vương Nguyên Thạch nói, ban nãy trên đường đi tìm chúng tôi, có cảnh sát phát hiện một kẻ khả nghi, chính là Uông Nhất Chu đang bị truy nã. Hắn không hề có chút kháng cự nào, giơ tay chịu trói, giờ đang ở trong cục, nhưng không nói câu nào.
Còn một việc nữa, nạn nhân bỏng trong viện bị Uông Nhất Chu giết chết, thi thể giấu ở nhà xác, hai giờ trước y tá phát hiện ra.
Tôi với Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, Uông Nhất Chu sa lưới cũng không phải tình cờ, hắn đã bị chúng tôi bức tới cùng đường mạt lộ. Tôi nói: "Về gặp hắn đi!"
Về cục, lúc Uông Nhất Chu thấy chúng tôi trong phòng khẩu cung, hai mắt trợn như muốn rơi ra ngoài: "Sao các ngươi trốn ra được?"
Tôi bình thản ngồi xuống trước mặt hắn: "Nhờ ngươi ban tặng, thiếu chút nữa thì đi gặp diêm vương."
Cơ mặt hắn co giật liên hồi: "Không thể nào, cơ quan ta thiết kế vô cùng hoàn mỹ, không ai có thể chạy thoát, ít nhất các ngươi cũng không thể cả hai thoát thân, nhất định là có người cứu."
Khuôn mặt non nớt của Uông Nhất Chu cộng thêm chiếc kính dày cộm, trông như một thiếu niên thiên chân vô tà, nhưng trong mắt tôi đây là một con quỷ đội lốt người, hai chúng tôi chỉ hận không được đóng kín cửa lại dạy dỗ hắn một trận mà thôi.
Tôi lạnh lùng nói: "Giờ ngươi phản kháng đã không còn ý nghĩa, khai báo đi."
Uông Nhất Chu phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm, mắt đối mắt với tôi cả chục giây, sau đó thở dài một tiếng, có vẻ đã nhụt chí, bắt đầu khai nhận toàn bộ vụ án.
Hắn từ bé đã thích cơ khí, phát minh đủ thứ nghịch ngợm, lại bị người xung quanh coi là quái thai, bất cứ đi tới đâu cũng bị xa lánh.
Hắn với Lý Đức Vinh cùng thuê chung một căn nhà, nhưng do tính cách và thói quen khác biệt nên bình thường rất ít khi nói chuyện, cả ngày hắn chỉ ở trong phòng chế tạo mấy món đồ nhỏ, đọc một ít sách cơ khí.
Có một hôm, tình cờ hắn thấy Lý Đức Vinh làm webcaster trên một trang có tên Deep live broadcast, hắn bắt đầu hứng thú với cái thế giới internet đầy màu sắc này. Livestream trên đó toàn là những thứ bát nháo, Lý Đức Vinh lại gạ gẫm hắn có muốn thử một chút không, hắn đồng ý.
Bởi vậy hắn bắ đầu chế tạo mấy cơ quan nhỏ, dùng thỏ với chuột làm thí nghiệm, nhận được phản hồi khá tầm thường. Người phụ trách trang web tìm tới hắn, nói hắn làm mấy thứ kia quá trẻ con, hỏi hắn đã xem The Saw chưa, bảo hắn dừng tay, dùng người sống mà livestream.
Ban đầu hắn từ chối, nhưng khi thấy Lý Đức Vinh hàng ngày cho nổ toilet, nổ heo chết là có thể kiếm kha khá tiền, hắn bắt đầu động tâm. Bởi vậy hắn ký một hợp đồng với người phụ trách, rồi tìm một căn hầm bỏ hoang gần đó, bắt đầu làm ra chương trình Thẩn Phán Địa Ngục. Vạn lần không ngờ tới là lần đầu tiên livestream lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nạn nhân đã chạy được.
Trong lúc Uông Nhất Chu đang hoang mang, thì Lý Đức Vinh đột nhiên chạy đến, dùng móc sắt giết chết nạn nhân kia, còn thay hắn vứt xác phi tang.
Lý Đức Vinh có nghĩa khí như vậy, khiến Uông Nhất Chu cảm động, cho nên liền hợp tác với hắn, một kẻ giết người, một kẻ hủy thi.
Sau hai lần hợp tác, nhân khí của Lý Đức Vinh tăng lên đáng kể, tiểu tử này liền bắt đầu tự mình bành trướng, còn dám ngang nhiên thách thức cảnh sát, Uông Nhất Chu không còn cách nào khác, phải ra mặt cứu hắn trở về.
Người phụ trách nói Lý Đức Vinh tự tiện hành động sẽ khiến cả website gặp họa, sai hắn giết Lý Đức Vinh. Uông Nhất Chu hạ quyết tâm mấy lần, mới có thể ra tay giết bạn.
Không ngờ trước khi chết, Lý Đức Vinh lại nói ra số điện thoại của họ Hứa, lúc đó Uông Nhất Chu đang phải né tránh cảnh sát khắp nơi, đành qua loa mang video phát lên web. Một phần hắn nghĩ chúng tôi không xem được video này, một phần là do lòng tự ái cực cao, hắn cảm thấy dù chỉ cắt bỏ 1,2 giây, cũng sẽ làm mất tính hoàn mỹ của video cho nên mới bị lộ.
Nhưng hắn đã lầm, lá bài tẩy dùng để chuyển bại thành thắng của chúng tôi lại nằm trong mấy giây ngắn ngủi trước khi chết của Vinh thịt heo đó, cuối cùng cả trang web bị tận diệt.
Chờ Uông Nhất Chu ý thức được thì đã muộn, cho nên hắn muốn giết chúng tôi, sau đó cao chạy xa bay.
Nói xong, Uông Nhất Chu xòe hai bàn tay ra: "Chỉ có vậy thôi."
Tôi với Tiểu Đào biết thừa hắn đang nói láo, bởi khi nói câu này, ánh mắt hắn rất gian xảo, hoàn toàn khác với ánh mắt cuồng vọng lúc đối đầu với chúng tôi. Hắn đang diễn vai một kẻ đáng thương không rành thế sự, bị đẩy vào con đường tội lỗi.
Tôi chất vấn: "Vụ án 10 năm trước có phải do ngươi làm?"
Uông Nhất Chu lập tức chối cãi: "Không phải, cơ quan vụng về như vậy sao có thể do ta làm ra?"
Tôi cười lạnh: "Ta có nói vụ án cụ thể nào đâu, sao ngươi lại khẳng định chắc chắn là có cơ quan?"
Hắn liền hốt hoảng, nói: "Đương nhiên ta đoán được ngươi nói vụ của sư phụ ta, việc đó không có liên hệ gì với ta hết."
Tôi không ngờ tới hắn lại phủ nhận: "Sư phụ Kỳ Thắng gánh tội cho ngươi cả chục năm trời, chẳng lẽ một chút áy náy ngươi cũng không có sao?"
Hắn thờ ơ: "Ta không làm, tại sao phải nhận?"
Từ ánh mắt và cử chỉ của hắn, tôi đều có thể nhìn ra hắn nói láo, nhưng bởi lòng tự ái ngu xuẩn mà hắn không thừa nhận vụ án 10 năm trước do mình làm, đang tâm để Kỳ Thắng tiếp tục gánh tội.
Bất kể chúng tôi tra khảo thế nào, Uông Nhất Chu vẫn cố chấp không nhận, tôi với Tiểu Đào cũng thấm mệt, bảo người khác vào thay. Tiểu Đào nói: "Tên này quá giảo hoạt, khỏi cần khảo cung tiếp, dù sao vật chứng trên tay chúng ta đã quá đầy đủ rồi."
Tôi băn khoăn: "Nhưng phải làm rõ vụ của Kỳ Thắng."
Tiểu Đào lắc đầu: "Có lẽ hắn sẽ không nhận, chỉ có cách dùng vật chứng lật lại bản án, tôi nghĩ hay là tới gặp lão già kia một chút đi."
Tôi thở dài: "Cũng chỉ còn cách này."
Hôm sau, tôi với Tiểu Đào chạy xe tới trại giam Báo Tử Sơn. Trước khi nói chuyện Uông Nhất Chu bị bắt, tôi đưa cho lão một bao Nhuyễn Trung Hoa, đây là làm tròn lời hứa.
Lão già trông thấy bao thuốc, sắc mặt rất phức tạp, hỏi: "Hắn có bị thương không?"
Tôi đáp: "Không, tiểu tử đó không phản kháng, tự mình đầu hàng."
Lão già thở phào, tôi lại hỏi: "Có chuyện ta muốn hiểu rõ, vụ án 10 năm trước không phải ông làm, tại sao phải gánh tội thay hắn? Giờ hắn đã rơi vào lưới pháp luật, ông không cần giấu giếm nữa."
Có lẽ lão không ngờ tới tôi lại tra ra được chân tướng, sững sờ nhìn tôi, tôi nói: "Hút thuốc không?"
Lão nhận lấy một điếu thuốc, tôi châm lửa, lão hít một hơi dài, bắt đầu kể rõ sự tình năm đó.
Uông Nhất Chu là học sinh thông minh nhất từ trước tới giờ của lão, có thiên phú vô cùng cao. Thành tựu trong cơ khí học của hắn còn vượt cả Kỳ Thắng hồi trẻ, thậm chí còn có thể so sánh với những sinh viên ưu tú Châu Âu. Lúc đó cả hai thường hay thảo luận vấn đề, làm không biết mệt. Sau này Kỳ Thắng biết hoàn cảnh của hắn, thì càng coi hắn như con đẻ, thường rủ về nhà ăn uống.
Năm Uông Nhất Chu học năm 3 đại học, hiệu trưởng ăn cắp luận văn của Kỳ Thắng, Kỳ Thắng chạy đi chạy lại tranh chấp tới mặt đỏ tía tai, nói muốn tố cáo đối phương. Nhưng đối phương là hiệu trưởng, chẳng thèm quan tâm, còn tuyên bố sẽ 'chiếu cố' Kỳ Thắng nhiều hơn.
Đúng lúc đang vô cùng ảo não, tức giận, thì một tin ngoài ý muốn truyền tới, hiệu trưởng chết, hơn nữa còn chết rất thảm.
Cảnh sát tìm được thi thể viện trưởng trong căn nhà bỏ hoang gần trường, ông ta bị tra tấn bằng dụng cụ tự chế, toàn thân bê bết máu. Kỳ Thắng nghĩ ngay tới học trò cưng Uông Nhất Chu.
Kỳ Thắng gọi Uông Nhất Chu tới, chất vấn hắn tại sao lại làm ra chuyện này? Uông Nhất Chu nói là giúp lão hả giận, Kỳ Thắng rên rỉ thở dài: "Thằng bé ngốc, đây là giết người đấy, một khi bị cảnh sát biết, cả đời ngươi sẽ bị hủy."
Uông Nhất Chu chẳng sợ hãi, ngược lại còn nhìn lão với ánh mắt kỳ quái, Kỳ Thắng vĩnh viên ghi nhớ trong đầu cái cảnh Uông Nhất Chu nở một nụ cười quái đản, nói: "Sư phụ, cơ quan con thiết kế có hoàn mỹ không?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất