Âm Phủ Thần Thám

Chương 271: Đại án văn vật

Chương 271: Đại án văn vật


Hai giờ sau, tôi trở về phòng. Đại Lý và Băng Tâm đều không dám ngủ, thấy tôi về, Đại Lý nói như sắp khóc: "Dương tử, sao ngươi đi lâu thế? Ta nghe bên ngoài có chút động tĩnh, không biết xảy ra chuyện gì, lại không dám ngủ, dọa chết ta rồi."
Tôi phất tay một cái: "Không có gì, đi ngủ đi."
Cả hai đồng thanh: "Ngủ?"
Tôi đáp: "Không ngủ thì ngày mai lấy đâu ra sức lực, tối nay không xảy ra gì nữa đâu, nếu như không yên tâm thì chúng ta thay phiên nhau ngủ."
Ba người chúng tôi thay phiên nhau ngủ, rốt cuộc cũng chịu đựng được tới khi trời sáng. Đột nhiên bên ngoài có tiếng hét chói tai: "Lão Đại...không, Trụ trì, có chuyện xảy ra."
Giọng này chính là của mặt sẹo, tôi cười nói: "Đi, ra ngoài xem một chút."
Chúng tôi sửa sang y phục, đi ra ngoài, trông thấy cửa phòng trụ trì mở toang. Dưới đất nằm sõng soài một cái xác mặc quần áo Chu Tiểu Hào, mặt bị dập nát, hai chân bị trói, bên cạnh vứt một khúc gỗ dính đầy máu, hiển nhiên là hung khí. Vương Đại Lý sợ đến quắn lưỡi, túm tay áo tôi nói: "Trời ơi, Chu Tiểu Hào bị giết rồi!"
Tôn Băng Tâm cũng sợ hãi che miệng, nước mắt đang chực trào ra. Sắc mặt trụ trì tái xanh, khóe miệng giật giật. Đúng lúc này mặt sẹo đi từ ngoài vào, ghé tai nói nhỏ với trụ trì mấy câu, trụ trì hung hãn mắng: "Con mẹ nó, hai tên cẩu tạp chủng này!"
Tôi tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ hỏi: "Trụ trì, chuyện này là thế nào, sao bạn tôi lại bị giết?"
Trụ trì có vẻ hoang mang, nửa ngày mới lấy lại bình tĩnh, nói: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, xem ra là Tịnh Đức và Tịnh Từ, hai tên bại hoại phật môn gây ra. Từ lúc thu nhận, ta đã cảm thấy hai tên này lai lịch không rõ ràng, là lỗi của ta đã không dạy dỗ nghiêm chỉnh, ta có trách nhiệm."
Vương Đại Lý và Băng Tâm còn đang chìm trong hoảng sợ, dĩ nhiên đây không phải xác Chu Tiểu Hào, mà là một tay tôi với Tống Tinh Thần sắp xếp.
Cái xác này là của tên mắt giả, hắn có vóc dáng gần với Chu Tiểu Hào nhất, chỉ hơi cao hơn một chút, nhưng quần áo mặc lên vẫn không phân biệt được. Bộ mặt cũng bị chúng tôi đập nát, duy chỉ có điểm khó khăn là bộ tóc. Tôi bảo Chu Tiểu Hào cạo tóc của hắn, rồi dán lên đầu tên mắt giả bằng keo tìm thấy trong sân, chuyện này mất rất nhiều thời gian.
Chu Tiểu Hào thật thì tôi đã sai Tống Tinh Thần hộ tống xuống núi báo cảnh sát, lúc đi hắn mặc một bộ tăng bào rộng thùng thình, đầu thì cạo nham nhở trông vô cùng khôi hài, lúc đó hắn vẫn còn sợ hãi không thôi, tôi nói gì nghe nấy. Thi thể tên gầy thì Tống Tinh Thần đã mang vứt xuống khe núi.
Giờ đám tội phạm trốn nã, sáng sớm phát hiện Chu Tiểu Hào chết, ngoài sân thì đầy lỗ mới đào, chúng sẽ nghĩ gì? Tôi chẳng cần độc tâm thuật cũng có thể đoán chúng sẽ cho rằng hai tên kia đào được kho báu liền bỏ trốn, chẳng may bị Chu Tiểu Hào nhìn thấy liền giết người diệt khẩu.
Để thêm phần chắc chắn lòng tin cho chúng, tối qua tôi đã dùng một tấm ván, lèn thật bằng phẳng một lòng hố, để nó trông giống như đã từng chôn một cái rương.
Sự thật tôi tạm thời chưa nói với Băng Tâm và Đại Lý, cứ để họ hoang mang, tránh việc trụ trì phát hiện cả ba đều quá bình tĩnh, sẽ đoán ra được.
Tôi tỏ ra phẫn nộ nói: "Bạn của chúng ta bị giết, miếu này của các ngươi là địa phủ à, không được chúng ta phải đi!"
Trụ trì quát lên: "Không được đi!"
Giờ hắn đang vô cùng hoảng loạn, quát xong lại già vờ hòa hoãn: "Các vị đừng sốt ruột, xin chờ một chút, đợi ta tra rõ chân tướng rồi đi cũng chưa muộn. Nhưng có một yêu cầu, bất cứ kẻ nào trong các ngươi cũng không được báo cảnh sát."
Mặc dù lời nói khách khí, nhưng ngữ điệu lại rất dọa người, tôi hỏi: "Dựa vào đâu mà không cho ta báo cảnh sát? Chẳng lẽ để bạn ta chết oan uổng vậy sao?"
Mặt sẹo đột nhiên hét: "Trụ trì, việc đã như vậy rồi, cần gì phải..."
Trụ trì quát: "Tịnh Hóa, không được nói càn!" sau đó quay qua tôi: "Chuyện này liên quan tới danh dự của ta, không thể tùy tiện náo loạn. Chờ ta điều tra rõ sẽ trả lại công đạo cho các ngươi, mời về thiện phòng nghỉ ngơi trước đi."
Tôi gật đầu: "Được tôi tin ông một lần!"
Trụ trì dùng mắt ra hiệu với mặt sẹo, hắn đưa chúng tôi vào thiện phòng. Tôi nhìn qua cửa sổ thấy hai tên đang nói chuyện gì đó, tồi trụ trì vội vã rời đi.
Hắn nhất định là đang đuổi theo hai tên kia, để mặt sẹo ở lại trông chừng chúng tôi, hắn cứ ngồi nguyên dưới gốc cây hút thuốc.
Vương Đại Lý hoảng loạn la lên: "Dương tử, ở đây đáng sợ quá, chắc chắn chúng sẽ xuống tay với ta."
Tôi cười: "Đừng nóng, nghe ta nói đã." sau đó kể hết mọi chuyện cho hai người nghe. Nghe xong, cả hai đều lộ nét mặt khó tin, Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, án mạng này là do một tay huynh dàn xếp?"
Tôi gật đầu một cái: "Đúng, có phải muội cũng bị gạt không? Về nhớ làm chứng cho ta, ta không có giết người."
Băng Tâm cắn môi nói: "Hộ vệ thần bí của huynh đang ở đây, sao không bắt hết bọn chúng luôn?"
Tôi hỏi: "Muội biết vụ án thứ sáu là vụ gì không?"
Băng Tâm lắc đầu. Tôi thần bí nói: "Vụ án cướp văn vật lớn nhất trong tỉnh 50 năm đổ lại đây."
Vụ án này xảy ra vào ngày tháng tương đối dễ nhớ, tuy không xảy ra ở Nam Giang, nhưng là án truy nã toàn tỉnh nên tôi có đọc qua thông báo ở phòng hồ sơ.
Vụ án xảy ra vào 10 năm trước, một nhóm cướp trang bị súng SMG xông thẳng vào viện bảo tàng, bắn chết hơn mười nhân viên an ninh, cướp đi mấy món văn vật Quốc gia trị giá ba trăm triệu tệ, bao gồm tượng đồng của vua Nam Dương Vương, một lư hương chân hạc, và một bộ giáp vàng ngọc thời Hán, những văn vật này từ đó đến nay bặt vô âm tín.
Bởi những vật bị cướp rất đặc biệt, trong nước tuyệt đối không thể bán, cho nên cảnh sát nghĩ rằng bọn chúng đã trốn ra nước ngoài.
Sau đó trong lúc điều tra vụ án khác, nghi phạm chính họ Cổ tình cờ sa lưới, hắn chính là kẻ mà mấy tên kia gọi là cha. Nhưng tên họ Cổ vô cùng kín miệng, không chịu khai bất cứ điều gì, sau đó bị xử bắn. Trước khi chết, họ Cổ nói cho đàn em nơi giấu văn vật, đồng thời để lại cho chúng một mật mã. Đáng tiếc là lũ đàn em ngu dốt, giả trang làm hòa thượng ở đây ba năm trời mà chẳng tìm ra, trong thời gian ở đây còn giết mấy người không may đi lạc.
Không giấu diếm mà nói, mạng của mấy tên tội phạm này không quan trọng bằng mấy món văn vật, nếu có thể giúp tỉnh tìm lại báu vật quốc gia, sẽ là một công lớn, đáng giá để mạo hiểm.
Tôi nói: "Cho dù bắt chúng lại, chưa chắc chúng đã khai, cho nên muốn bày một cái bẫy để chúng tự mình nói ra."
Vương Đại Lý hỏi: "Ngươi định cạy miệng chúng bằng cách nào?"
Tôi nhìn ra bên ngoài, nói: "Ngươi có để ý thấy, tên hai mặt từ sáng giờ không ló mặt?"
Vương Đại Lý kinh ngạc: "Là ai?"
Điều này càng làm suy đoán của tôi thêm chắc chắn, chúng không phải đồng bọn. Tôi phải tranh thủ nói chuyện với tên hai mặt, nếu hắn biết mật mã thì sẽ kéo dài thời gian chờ cảnh sát tới. Còn nếu hắn không biết, nhưng là nhà sư bị bọn kia khống chế, thì có thể nghĩ cách lừa gạt những tên còn lại nói ra mật mã.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất