Âm Phủ Thần Thám

Chương 272: Mật mã thiên thư

Chương 272: Mật mã thiên thư


Chờ đến khoảng 9h sáng, bụng Đại Lý đã réo ùng ục, hắn nói: "Từ tối qua đến giờ được ăn có mỗi bát cháo loãng, các ngươi không đói à? Dương tử, socola hôm qua Băng Tâm cho ngươi đâu, mang ra ăn cho đỡ thèm."
Tôi nói: "Socola người ta tặng, đương nhiên ta phải cất ở phòng, sao có thể tùy tiện ăn?"
Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, Băng Tâm đỏ bừng hai má. Đại Lý hỏi: "Vậy phải chờ tới khi nào?"
Tôi nói: "Kiên nhẫn một chút, nhất thời trụ trì sẽ chưa trở về đâu."
Bắt sống quả thật khó hơn là giết. Thực ra chỉ cần tôi huýt sáo một tiếng, Tống Tinh Thần sẽ nhảy từ trên nóc nhà xuống giết chết mặt sẹo. Nhưng khi cảnh sát mà tới đây, trông thấy nhiều người chết như vậy thì làm sao giải thích, không cẩn thận còn đi tù như chơi.
Mặt sẹo đã có vẻ không nhịn được cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt vào phòng chúng tôi. Nửa giờ sau hắn đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, tôi hưng phấn nói: "Ta đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay."
Trước khi đi, tôi ném con dao lại cho Đại Lý phòng thân, sau đó hóp lưng lại như mèo, lẻn qua thiền điện nghe trong viện phát ra tiếng xẻ gỗ. Đi tới nhìn, quả nhiên là tên hai mặt, hắn đang xẻ một cây gỗ nhỏ. Trông thấy tôi, hắn hơi kinh ngạc, tôi nói: "Có chút chuyện muốn nói với ngươi."
Tên hai mặt nhìn tôi từ đầu tới chân, giọng bất thiện: "Chúng ta thì có chuyện gì để nói, ngươi mau cút về thiện phòng, đừng để sư huynh ta trông thấy, sẽ giết ngươi đó."
Mắt tôi long lên: "Ta biết thân phận của các ngươi, để đáp lễ lại ta cũng cho ngươi biết ta là ai. Thực ra ta là cảnh sát."
Tên hai mặt nhướn mày: "Đừng gạt ta!"
Giấy chứng nhận tôi đã đưa cho Chu Tiểu Hào mang đi, nên không có gì chứng minh, bèn nghiêm túc nói: "Ta là hình cảnh, số thứ tự 024415, ngươi có thể đi tra hỏi."
Số thứ tự này là tôi nói bừa, nhưng tên hai mặt có vẻ tin tưởng, nét mặt giãn ra hỏi: "Ngươi đã biết gì đó?"
Tôi nói: "Các ngươi là đào phạm trong vụ đại án thứ sáu, mười năm trước. Các ngươi ở đây mục đích là tìm những văn vật mất tích."
Tên hai mặt kinh ngạc không thôi, hồi lâu mới nói: "Ai nói cho ngươi biết?"
Tôi nói: "Là cảnh sát, điều tra mấy thứ này thì có gì lạ đâu?"
Tên hai mặt trở nên căng thẳng, khó khăn nuốt nước bọt nói: "Nói vậy ngươi là nằm vùng, định bắt hết bọn chúng?"
Tên hai mặt dùng từ bọn chúng, cho thấy hắn và mấy tên kia không phải chung một hội, liền an tâm nói: "Đúng, nhưng ngươi phải giữ bí mật."
Hắn hỏi: "Tại sao ngươi nói với ta, không sợ là tiết lộ sao?"
Tôi đáp: "Ta cảm thấy ngươi và chúng không giống nhau, có lẽ sẽ đứng về phía ta."
Tên hai mặt đã hoàn toàn giao động, ánh mắt hoang mang, tôi thừa thắng xông lên: "Kể cho ta chuyện ngươi tới đây thế nào đi."
Hắn đột nhiên buông rìu xuống, nói: "Đồng chí cảnh sát, ta bị chúng bắt tới đây, việc giết người ta không có liên quan."
Chuyện so với tôi dự đoán có hơi khác nhau, tên hai mặt vốn không phải người ở đây mà là nhân viên bảo an của viện bảo tàng.
An ninh ở viện bảo tàng chẳng hề kém so với ngân hàng. Ngày đó họ Cổ lên kế hoạch cướp văn vật đã mua chuộc hắn. Hắn bị lợi ích mê hoặc, đang tâm làm nội ứng, cái hôm xảy ra vụ cướp, hệ thống báo động là do hắn tự tay tắt.
Họ Cổ có hứa trước, sau khi vụ cướp thành công, sẽ chia mỗi người một nơi, không gặp lại. Nhưng sự việc lại không phát triển theo hướng ban đầu hắn nghĩ, sau khi mấy người kia đi vào thì nảy sinh mâu thuẫn với bảo vệ, sau đó có một đám dân cảnh chạy tới, chúng liền dùng súng bắn chết hơn mười bảo vệ cùng dân cảnh, còn coi tên hai mặt là con tin, mang đi.
Dọc đường đi tên hai mặt liều mạng cầu xin chúng thả mình, nhưng bọn họ Cổ chẳng thèm để ý, hắn cứ như vậy mà đi theo một nhóm cướp. Rất nhanh toàn tỉnh phát lệnh truy nã, huy động cảnh sát vũ trang cùng quân đội truy lùng gắt gao. Bọn chúng tụ tập ở Võ Khúc, sau đó liền chia nhau ra, họ Cổ thì mang văn vật đi tẩu tán, còn những tên kia ở lại ngoại ô để ẩn náu.
Hai mặt chỉ có thể đi theo chúng, làm đầu bếp phục vụ đám cướp này.
Họ Cổ là một lão làng trong giới xã hội đen, đám người rất kính trọng hắn. Có một lần hai mặt nói đùa có khi nào họ Cổ mang số văn vật một mình tẩu thoát không? Lão đại bây giờ, chính là trụ trì giận tím mặt, tóm cổ hắn dí vào bếp lò, khiến một nửa bên mặt cháy hết, từ đó về sau hắn không dám nói nhiều.
Nửa năm sau, có tin dữ truyền tới, họ Cổ đã bị cảnh sát bắt. Chỉ có thể nói họ Cổ quá đen đủi, hắn có một nhân tình, cô nhân tình này không biết nghe lời, giao du với rất nhiều kẻ khác. Trong một lần giúp bạn cất giấu ma túy, cô ta bị bắt. Để lấy công chuộc tội, cô ta đã khai toàn bộ về quá trình chạy trốn cũng như chỗ ở hiện giờ của họ Cổ, cảnh sát liền ập tới bắt hắn.
Nhưng có thể nói họ Cổ là một hảo hán, bên phía cảnh sát lẫn tư pháp dùng mọi cách khuyên bảo cũng như dọa nạt, hắn đều không hé nửa lời về chỗ giấu văn vật, sau đó bị xử bắn.
Theo một tin vỉa hè, giám ngục cố ý sắp xếp hắn ở chung với một số phạm nhân đầu gấu, hàng ngày mắt nhắm mắt mở để mấy tên đó dạy dỗ hắn, mục đích để bắt hắn khai.
Mặc dù hai mặt là kẻ ngoài cuộc, nhưng hắn không thể không thừa nhận, họ Cổ là một đại hảo hán, hắn ngồi tù chờ chết 7 năm trời, gánh trên mình bao nhiêu khổ sở, nhưng nửa chữ cũng không khai, mà quyết định để lại số văn vật này cho đàn em.
Bảy năm sau, họ Cổ bị xử bắn. Đám đàn em cùng hai mặt giả dạng trà trộn vào nhà xác, đối mặt với thi thể vừa tàn tạ vừa già của họ Cổ, bọn chúng khóc không ra tiếng, sau đó móc từ trong bụng hắn ra một cái hộp nhỏ, bên trong có mảnh giấy.
Mặt trên mảnh giấy viết : Thanh Lương Tự, Phục Ngưu Sơn. Mặt dưới viết một dãy mật mã, đây chính là nơi chôn kho báu. Cho nên chúng tới nơi này, cải trang thành hòa thượng. Nhưng dãy mật mã cứ như thiên thư, ba năm trời chúng không thể tìm ra, chỉ có thể đào tung khu miếu này lên.
Trong thời gian này có vài người đi lạc cũng giống chúng tôi. Đám hòa thượng này là người nào? Nói là giang dương đại đạo cũng không ngoa, liền giết hết bọn họ. Những người bị giết, nữ thì được sống lâu hơn, nhưng còn thảm hơn nam, hai mặt từng tận mắt chứng kiến bọn chúng hãm hiếp một cô gái tới nát cả phần dưới, sau đó bọn chúng buộc cô ta lên sợi dây, rồi giộng xuống đất, tới nỗi toàn thân nát bấy.
Ban đầu chúng giết người thì đào hố chôn, sau này phát hiện ra một cách, đó là giấu thi thể vào trong tượng, bên ngoài quét mấy tầng sơn khiến mùi không bay ra được, thi thể dần dần thối rữa bên trong.
Trong ba năm, chúng giết tổng cộng bốn nhóm người, thi thể toàn bộ chôn ở xung quanh miếu và mấy pho tượng trong đại điện. Hôm qua nếu không phải Băng Tâm giả vờ gọi điện, có lẽ chúng tôi đã bị hành quyết ngay lúc đó, tên trụ trì bảo chúng giám sát hai ngày, sau đó mới ra tay.
Nói xong tên hai mặt thở dài, lấy tay lau nước mắt: "Ta ở đây ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày nào đó chúng nổi hứng mà giết mình. Tất cả đều là báo ứng, ta là ví dụ tốt nhất cho câu nhất niệm thiên đàng, nhất niệm địa ngục. Đồng chí cảnh sát, liệu tội của ta có được giảm nhẹ không?"
Tôi lắc đầu: "Sợ rằng không được."
Tên hai mặt vô cùng thất vọng, tôi lại bổ sung một câu: "Bởi vì ta sẽ thả ngươi đi!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất