Chương 275: Công lao ngút trời
Tôi nhìn đồng hồ, giờ đã là giữa trưa, liền nói: "Mọi người thống nhất lời khai một chút, lát nữa còn trà lời cảnh sát."
Vương Đại Lý nói: "Việc gì phải thống nhất, chúng ta làm những chuyện này danh chính ngôn thuận, đâu có phạm pháp?"
Tôi ho khan một tiếng, nói có mấy chuyện hơi khó giải thích, kẻ hai mặt mất tích, hai tên thì chết. Mặc dù Tống Tinh Thần là tự vệ chính đáng, nhưng với tính khí của hắn, chắc chắn sẽ không giải thích với phía cảnh sát, phải phủi sạch sự có mặt của hắn, chúng tôi phải tạo ra sự có mặt của một thợ săn đi ngang qua.
Tôi soạn ra một lời khai tương đối hợp lý, tới lúc đó cứ nói giống nhau là được. Ngoài ra còn một chuyện nữa, đó là kho báu.
Tôi nói mật mã cho mọi người, nghe xong mặt ai cũng ngu ra, chẳng biết đây là cái gì. Đám tội phạm dùng ba năm trời nghiên cứu không ra, giờ chúng tôi chỉ có mấy tiếng đồng hồ thì khả năng rất thấp.
Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, huynh phải nói chuyện kho báu với cảnh sát ư?"
Tôi gật đầu: "Mấy tên này là nghi phạm trong vụ đại án thứ 6, cảnh sát kiểu gì cũng sẽ hỏi tới chuyện kho báu. Ta cứ nói mật mã cho họ, họ tìm được thì tốt, nếu không tìm được, ta đành thay mặt cục cảnh sát Nam Giang cướp công lao này."
Nói xong mấy câu này, đột nhiên tôi phát hiện không thấy bóng dáng Tống Tinh Thần đâu, hỏi Đại Lý với Băng Tâm, hai người cũng lắc đầu không biết. Có tiếng cói xe cảnh sát từ phía xa vọng lại, xem ra là hắn đúng là không muốn gặp mặt cảnh sát.
Mấy phút sau, cảnh sát ập vào trong miếu, trông thấy hai tên tội phạm đã bị chúng tôi trói chặt, ai cũng kinh ngạc không nói nên lời.
Ghi lời khai xong, tôi nói với một cảnh sát: "Có hai nhiệm vụ các ngươi cần làm. Thứ nhất đám người này có cất giấu vũ khí trong miếu. Thứ hai là chúng chôn đống văn vật cướp được quanh đây, mật mã của lão đại chúng để lại là..."
Viên cảnh sát nghe xong sửng sốt, sau đó nói: "Tống tiên sinh, ta đã xem qua giấy chứng nhận của ngươi, ta có một vấn đề muốn hỏi là, lần hành động này là do cục cảnh sát Nam Giang lên kế hoạch ư?"
Tôi cười: "Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Cảnh sát dỡ hết đống tượng phật trong miếu ra, tổng cộng tìm được 17 thi thể, sau đó dựa trên lời khai của hai tên tội phạm, tìm thêm được 6 cái xác nữa chôn bên ngoài.
Đây là vụ án chấn động toàn tỉnh, sau đó có phóng viên muốn viết bài, hẹn trước tôi mấy lần nhưng tôi đều từ chối. Trên báo liền có bài đăng: "Gặp nạn trong ngôi miếu đổ nát, sinh viên trẻ lập kế bắt sống tội phạm truy nã." gán cho tôi một cái tên giả: Tống Tiểu Ngư.
Chúng tôi ngồi xe cảnh sát trở về nhà máy, tôi bảo Băng Tâm về Nam Giang đi, nàng cứ lưu luyến mãi không muốn rời, nằng nặc đòi ở lại mấy ngày. Tôi phải dỗ dành mãi, nói là sau khi về sẽ tới rủ nàng đi chơi, mới có thể khuyên được tiểu tổ tông này về.
Tôi với Đại Lý trở về nhà máy, việc thứ nhất là phải đi tìm quán mì thịt bò gần đó ăn một bữa no nê. Trở về ký túc trong xưởng thì phát hiện hàng lang vắng tênh, Đại Lý nói: "Tệ hại, chẳng lẽ mất tích hai ngày, mọi người ra ngoài tìm chúng ta hết rồi?"
Tôi nói: "Không thể nào đâu, Chu Tiểu Hào về trước rồi mà."
Đột nhiên một đám nam sinh từ trong phòng trọ nhảy ra, tay cầm chậu rửa mặt, vừa gõ vừa hô: "Đại trinh thám quay về rồi."
Tôi trợn tròn hai mắt, đây là cái quái gì vậy. Đám nam sinh nhao nhao nói: "Tống Dương, tiểu tử này chân nhân bất lộ tướng. Bắt tội phạm có bị thương không? Mau kể cho chúng ta nghe đi."
Tôi ôm bụng xua tay: "Không ổn, ta đau bụng quá, phải đi vệ sinh cái." rồi cùng Đại Lý vọt vào trong phòng đóng chặt cửa.
Thì ra là sau khi Chu Tiểu Hào trở về, rêu rao khắp nơi chuyện ở trong miếu, còn thêm mắm thêm muối. Hắn nói, cầm giấy chứng nhận của tôi mang đi báo cảnh sát, lúc đầu cảnh sát cho rằng hắn nói bậy, vừa giơ giấy chứng nhận ra họ liền căng thẳng, còn phái đội đặc nhiệm tới hỗ trợ.
Sau chuyến đi nguy hiểm này trở về, thái độ của Chu Tiểu Hào đối với tôi quay ngoắt 180°, không dùng ké đồ của tôi nữa, cả ngày cứ có cơ hội là sán lại bắt chuyện: "Tống đại thần thám, nếm thử bưởi ta mua đi." "Tống đại thần thám, kể một chút chuyện phá án cho ta nghe đi." "Tống đại thần thám, ngươi có quen biết người của cục cải cách ruộng đất không?" Tôi bị hắn làm phiền muốn chết cho xong.
Cũng may thời hạn thực tập chỉ còn nửa tháng, sau này tôi không phải trông thấy bản mặt của hắn nữa.
Mặc dù vụ án đã được phá, nhưng kho văn vật vẫn chưa đi tới đâu, mắt thấy thời gian thực tập sắp hết, tôi cũng phân tâm, cả ngày suy nghĩ về dãy mật mã, nhưng chỉ tìm ra mấy manh mối vô ích.
Đầu tiên, dãy số trước mặt không phải là một cái tên riêng, hẳn là có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Còn nữa, phía sau các chữ số là 12 con giáp theo quan niệm Trung Quốc cổ đại, cho thấy mật mã là một ma trận tạo thành từ 12 ký tự.
Theo hướng suy nghĩ này, 12 ký tự hẳn là không phải cái gì nổi tiếng, cần có vật so sánh đối chiếu như đồng hồ, quyển sách, hay một đoạn văn, nhóm số. Nhưng trong miếu chẳng có thứ gì như vậy.
Tôi gọi điện cho Tiểu Đào, Lão Yêu, Băng Tâm nhờ họ tìm kiếm trong khả năng của mình về ngôi miếu này. Nhưng vì nó ở một nơi quá hẻo lánh, chẳng tra ra được gì.
Còn một ngày nữa là hết kỳ thực tập, mọi người đang chuẩn bị gặp mặt, còn tôi thì cứ ngồi đơ trong phòng, nhìn dãy số mật mã mà ngẩn người. Vương Đại Lý đi vào, nói: "Dương tử, ngươi đừng nhìn tờ giấy nữa, ngươi nhìn hai ngày nay rồi, cơm nước cũng chẳng thiết, già đi cả chục tuổi rồi."
Tôi sững người: "Ngươi nói gì?"
Tôi vội cầm cái gương lên soi, mặt mình vẫn vậy, có già đi tý nào đâu. Đại Lý nói: "Mẹ ơi xem phản ứng của ngươi kìa, ta còn tưởng vô tình nhắc cho ngươi manh mối gì đó, làm ta mừng hụt."
Tôi cười khổ: "Ông trời ơi, cho con xin ít manh mối đi."
Vương Đại Lý nói: "Ngươi cứ trốn trong phòng thì ai mà nhắc nhở được, ra ngoài cho đầu óc thoải mái đi."
Vương Đại Lý kéo tôi ra ngoài chơi net, tôi thì cứ ủ rũ, hắn nói gần đây có một game rất nổi tiếng tên là Thịnh Đường, rủ tôi chơi cùng. Tôi hờ hững đăng nhập, chọn một nghề nghiệp là võ tăng.
Võ tăng ở Trường An bạch mã tự, tôi đang làm nhiệm vụ tân thủ, đột nhiên nhìn chằm chằm vào một thứ trên màn hình. Đại Lý hỏi: "Sao vậy?"
Tôi nói: "Trong chùa có bia đá."
Vương Đại Lý đáp: "Bia đá thì sao, chùa miếu nào chẳng có bia đá?"
Tôi vội đứng dậy, đụng đổ cả ghế, sau này Vương Đại Lý tả lại lúc đó tôi cứ như trúng số, hét lên: "Trong miếu có bia đá!" rồi chạy ra ngoài, tất cả tiệm net đều nhìn tôi như người trên trời rơi xuống.
Vương Đại Lý đuổi theo hét: "Ngươi còn chưa thèm đăng xuất, không sợ bị trộm đồ à?"
Tôi làm gì để lời nào vào tai, cứ như bị ma lực hấp dẫn, đi thẳng về hướng ngọn núi. Đại Lý hỏi tôi đi đâu, tôi nói: "Quay lại ngôi miếu kia."
Vương Đại Lý gọi một chiếc xe chở chúng tôi tới chân núi, tài xế nói chỉ có thể chở tới đây. Vừa xuống xe tôi lập tức chạy lên núi, tài xế lắc đầu: "Tiểu tử này bị sao vậy?"
Đại Lý đáp: "Hắn vừa ra viện, đừng kinh ngạc."
Tôi chạy một mạch tới ngôi miếu, tâm trạng này so với nhận được thông báo trúng tuyển, hay là thống báo tập cuối của CoNan sắp ra còn hưng phấn hơn.
Ngôi miếu đã bị niêm phong, cảnh sát chăng dây xung quanh, tôi làm như chẳng nhìn thấy, cứ thế xông vào, tìm một vòng trong ngoài ngôi miếu.
Lúc này Vương Đại Lý mới đuổi tới nơi, thở hồng hộc nói: "Dương tử, ngươi bị điên à, rốt cuộc phát hiện cái gì?"
Tôi hít sâu một hơi: "Ta biết cách hóa giải mật mã kia rồi!"