Chương 274: Bắt sống trụ trì
Trong chăn, mặt sẹo giãy giụa rất ghê gớm khiến mấy lần tôi suýt thì tuột tay. Cũng may Vương Đại Lý kịp thời tìm được sợi dây thừng, hai chúng tôi hợp sức mới trói chặt được hắn, giờ trông hắn cứ như một cái trứng cuộn khổng lồ.
Vương Đại Lý lau mồ hôi trán: "Cứ như con trâu mộng, suýt nữa thì lật xe."
Mặt sẹo hung tợn nhìn chúng tôi, ánh mắt phát ra lửa. Đại Lý trợn mắt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta cho ngươi mấy bạt tai không?"
Chợt tôi phát hiện tay của mặt sẹo đang di chuyển dưới tấm chăn, vội nhằm ngay mạng sườn hắn sút một cú thật mạnh. Mặt sẹo đau đớn kêu lên một tiếng, tôi nhân cơ hội cho tay vào trong chăn lục soát, sờ thấy một vật vừa cứng vừa lạnh.
Tôi lạnh lùng hỏi: "Đây là cái gì?"
Mặt sẹo cười gằn: "Là con c*c của ta, có cứng không?"
Tôi rút ra, thì ra nó là một khẩu súng lục tự chế, vừa rồi hắn định đưa tay rút súng để bắn Đại Lý. Vương Đại Lý còn đang sững sờ, tội nói: "Chăn có khe hở, mau dùng dây thắt chặt, không cho hắn cử động tay."
Mặt sẹo vẫn còn khinh nhờn: "Để cho con bé kia vào nằm cùng ta, chẳng phải sẽ lấp đầy khe hở sao?"
Băng Tâm giận tới lông mày dựng ngược, định xông tới đánh hắn, tôi cản lại nói: "Đừng để bụng, đám đạo tặc này đều là kẻ không sợ chết, rất ngang ngược. Hắn đang cố ý chọc giận chúng ta đấy."
Toẹt một tiếng, có thứ gì bắn vào ngực tôi, cúi đầu thì ra là cục đờm, thiếu chút nữa thì tôi nổi điên mà đánh hắn.
Mặt sẹo dương dương đắc ý nói: "Đại gia nằm thật thoải mái, chỉ có mặt hơi ngứa, mau tới gãi cho đại gia."
Tôi nhặt tấm vải lau sạch bãi đờm, bình tĩnh nói: "Nói thật cho ngươi biết, thực ra chúng ta là cảnh sát, đồng nghiệp chúng ta đang chạy tới đây rồi, đợi lát họ tới ta phải đem ngươi lành lặn giao cho họ. Trước khi đó ta sẽ không động tới một cọng lông của ngươi đâu."
Mặt sẹo liền biến sắc: "Đồ khốn kiếp. Lão tử dù chết cũng không đầu hàng đâu!"
Miệng hắn chợt cử động, tôi nghĩ hắn định nhổ đờm, nhưng chợt ý thức được hắn đang định cắn lưỡi tự vẫn, vội bóp miệng hắn, kêu Vương Đại Lý mang miếng giẻ tới, vo tròn nhét vào miệng hắn. Rốt cuộc mặt sẹo đã chịu nằm yên.
Hắn gánh trên vai không biết bao nhiêu tội, nếu rơi vào tay cảnh sát đảm bảo không có quả ngon để ăn, cho nên thà chết không chịu khuất phục. Tôi cũng mừng thầm vì không đánh nhau trực diện với kẻ liều mạng này, nếu không ắt có thương vong.
Vương Đại Lý cầm khẩu súng, đang chăm chăm nghiên cứu: "Súng hỏng à, sao chế tạo sơ sài thế này?"
Tôi cầm lấy súng, nói: "Súng này gọi là solitary, là súng tự chế, cấu tạo giống như huochong. Nhìn xem, không có đầu đạn, mà là những mảnh thép, lực xung kích có thể bắt nát sọ người, vô cùng nguy hiểm, ta cất nó đi."
Đột nhiên Băng Tâm nói: "Không ổn, đồng bọn của hắn đang vào."
Tôi nhìn ra cửa, thì ra là Tống Tinh Thần, hắn đi vào nói: "Tiểu thiếu gia, các ngươi đúng là liều mạng, sao không gọi ta thu thập hắn?"
"Có ba lý do." tôi đứng dậy nói: "Thứ nhất, ta biết ngươi là một kẻ cuồng bạo lực, ra tay không chết cũng tàn phế; thứ hai ta không muốn quá lệ thuộc vào ngươi, việc mình có thể làm sẽ tự làm. Còn thứ ba, khoái cảm khi gài bẫy bắt sống tội phạm, ta không muốn nhường cho người khác."
Trải qua từng đó vụ án, tôi nhận ra, mặc dù bên ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm tôi lại không an phận, thích kích thích, thích mạo hiểm, thậm chí còn hơi biến thái.
Tống Tinh Thần nhìn tôi chằm chằm mấy giây, sau đó gật đầu: "Đây cũng là lý do Tống gia phái ta bảo vệ ngươi, nghé non thì không biết sợ hổ."
Băng Tâm si mê nói: "Hai người đứng cùng nhau, thật là một bức ảnh tuyệt mỹ."
Tống Tinh Thần liếc mắt nhìn Băng Tâm, nàng căng thẳng chìa tay ra: "Còn chưa giới thiệu, ta tên Tôn Băng Tâm, là..."
Kết quả Tống Tinh Thần chẳng thèm để ý tới nàng, xoay người đi ra ngoài. Vương Đại Lý nhỏ giọng nói: "Ta phát hiện gene đàn ông Tống gia các ngươi thật tốt, ai cũng đẹp trai, ngươi có em gái không?"
Tôi hướng Tôn Băng Tâm, bĩu môi: "Có mình nàng là đủ rồi."
Trong phòng chật chội, tôi nói ra ngoài một lát đi. Băng Tâm khoan khoái vươn vai: "Không khí tự do thật sung sướng, cái miếu này đã được chúng ta tiếp quản."
Tôi nói: "Còn một tên vẫn chưa giải quyết, ta bàn bạc xem nên đối phó với trụ trì thế nào."
Đột nhiên Tống Tinh Thần dùng tốc độ vọt lên tường rồi trèo lên nóc nhà, che tay nhìn ra phía xa, nói: "Thời gian của các ngươi không còn nhiều, lão hòa thượng đang chạy về, đại khái chỉ còn 5 phút."
Đại Lý nói: "Chúng ta bốn người, sợ gì hắn?"
Tôi đáp: "Sợ súng của hắn."
Tống Tinh Thần nhảy xuống nói: "Trước khi hắn kịp rút súng, ta có thể chặt đứt cánh tay hắn, chỉ cần ngươi ra lệnh."
Đề nghị của hắn tôi không chấp nhận, ở đây không có dụng cụ cấp cứu, chặt đứt cánh tay hắn sẽ mất máu mà chết, tôi phải giao hắn lành lặn cho phía cảnh sát.
Băng Tâm đề nghị: "Hay là đào cái bẫy ở cổng?"
Tôi lắc đầu: "Không kịp. Nhưng chúng ta có thể kéo dây trói ngựa. Đại Lý, đi lấy một thùng rơm tới đây." Sau đó tôi nhặt miếng ngói dưới đất lên: "Đợi lát nữa ta ném viên ngói, ngươi đốt đống rơm trong đại viện, tạo nhiều khói một chút."
Đại Lý gật đầu rời đi, tôi bảo Tống Tinh Thần lên nóc nhà theo dõi, còn mình đi lấy một sợi dây, cùng với Băng Tâm mai phục hai bên cánh cổng.
Một lát sau, Tống Tinh Thần dùng tay ra hiệu, tôi ném viên ngói, trong đại viện liền bốc lên một luồng khói nghi ngút. Tiếng bước chân dồn dập, tôi ra hiệu cho Băng Tâm chuẩn bị tinh thần.
Đúng lúc trụ trì xông vào, tôi hô một tiếng, cả hai kéo căng sợi dây, hắn ngã rầm một cái xuống đất, khẩu súng trong tay văng ra. Tôi nhanh chóng nhảy lên lưng hắn, dùng dây cột chặt hai tay.
Băng Tâm hào hứng nhảy cẫng lên, đập tay với tôi.
Đã đến nước này, tên trụ trì còn cố diễn trò: "Tiểu thí chủ, chúng ta không thù không oán, ngươi làm cái gì vậy?"
Tôi nhếch môi: "Giả bộ, vẫn còn cố giả bộ, hòa thượng lấy đâu ra súng lục?"
Trụ trì cười nói: "Là ta nhặt được, ngươi mau cởi trói cho ta, có gì từ từ nói."
Tôi chả có thời gian nhiều lời, lấy thêm dây trói chặt cả người hắn lại, nhét giẻ vào miệng, ném ở trong sân.
Tôi nhặt khẩu súng lên, Băng Tâm liếc một cái nói: "Là súng cảnh sát."
Tôi gật đầu: "Số hiệu bên trên đã bị mài mòn, hẳn là của cảnh đội làm mất, sau đó lưu lạc tới chợ đen."
Toàn bộ ngôi miếu đã bị chúng tôi khống chế chỉ trong một ngày, đây là điều không thể ngờ tới. Tôi vào nội viện tìm Đại Lý, bảo hắn dập lửa, rồi tất cả vào trong đại điện xem xét thi thể giấu trong tượng.
Tượng La Hán rất cao lớn, với sức của mình tôi không thể nhấc lên nổi, bèn gọi Tống Tinh Thần trợ giúp. Ai dè hắn lại lạnh lùng đứng dựa vào cột, hờ hững, tôi gọi mấy tiếng hắn mới đáp: "Chuyện này không phải chức trách của ta."
Tôi nói: "Thôi, coi như ngươi là không khí vậy. Đại Lý, tới giúp ta nhấc pho tượng."
Tôi với Đại Lý dùng sức nhấc pho tượng lên, phía dưới lộ ra một thi thể đã phân hủy nặng, từ quần áo bên ngoài có thể đoán là nữ giới. Cái xác đã có hiện tượng người khổng lồ, giòi bò nhung nhúc, thời gian tử vong có thể vào khoảng 1 tuần trước.
Vương Đại Lý bước dài ra phía cửa mà nôn ọe, ngay cả tôi nhìn mà cũng phải cau mày, trên thi thể có vô số vết thương, hẳn là đã chịu đủ sự lăng nhục trước khi chết.
Các pho tượng khác cũng có thi thể bên trong, tôi tạm thời không mở ra nữa, chờ cảnh sát tới mới nói.