Âm Phủ Thần Thám

Chương 294: Cao nhân Trương Cửu Lân

Chương 294: Cao nhân Trương Cửu Lân


Tôi không hề hay biết Tiểu Đào tới từ lúc nào, đã nghe lén được bao nhiêu, vội hốt hoảng giải thích: "Cứ cho là tôi ích kỷ cũng được, tôi không muốn cô phải bỏ mạng."
Hoàng Tiểu Đào lườm tôi, tương đối cao ngạo nói: "Tôi ghét nhất là người khác tự ý quyết định thay mình, cho dù trên danh nghĩa là quan tâm tôi cũng không được. Từ nay về sau, ngoài việc liên quan tới vụ án, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, anh cũng đừng tới nhà tôi."
Nói xong nàng khoanh tay quay đi chỗ khác, mặt tỏ ra vô cùng tức giận, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc xin lỗi rối rít.
Tiểu Đào tức giận chỉ là ba phần thật, bảy phần giả nhưng lúc đó tôi hoàn toàn bị diễn xuất của nàng đánh lừa, hơn nữa vì quan tâm nên rối, nghĩ rằng mình đã chọc giận nàng thật, tâm lý loạn hết cả lên.
Dỗ dành nửa ngày, Tiểu Đào mới hừ một tiếng: "Được rồi, được rồi, được rồi, chuyện này tạm thời không nói nữa, tôi sẽ trị tội anh sau. Nói xem, anh định tìm tên thương nhân âm phủ kia bằng cách nào?"
Tôi kinh ngạc nói: "Cô cũng tin chuyện về vật tà âm?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nếu là trước đây, thái độ của tôi cũng sẽ giống cục phó. Nhưng trải qua nhiều vụ án như vậy, những chuyện kỳ quái không ít, tôi nghĩ việc có vật tà âm tồn tại cũng không lạ."
Nghe nàng nói như vậy, tôi liền thấy yên tâm: "Vậy chúng ta đi tìm hắn thôi."
Ba người chúng tôi đi tới văn phòng nhà mạng, đóng tiền điện thoại xong, tôi xin một danh sách các cuộc gọi trong tháng. Số điện thoại thứ ba từ dưới lên chính là số mà Lý Mặt Rỗ hôm đó đã dùng điện thoại tôi để gọi.
Tôi bấm số, quả nhiên Lý Mặt Rỗ và tên thương nhân âm phủ kia ở cùng nhau. Tôi giới thiệu một chút về mình, hắn nói: "Ngỗ Tác? Nghề này cũng hiếm lắm à nha."
Tôi hỏi: "Có thể gặp nhau nói chuyện không?"
Đối phương đáp: "Được, ngươi tới quán trà gần đây, ta mời ngươi chén trà Long Tỉnh."
Chúng tôi tới quán trà kia, Tống Tinh Thần chờ tôi dưới lầu, còn tôi và Tiểu Đào được mời lên một gian phòng riêng, vừa tới cửa Tiểu Đào nói: "Lần cuối tôi gặp loại đại sư giang hồ này là lần cha dẫn tôi đi xem bói. Lão thầy bói mũi trâu miệng như xe lửa, nói tôi dính phải sao Tham Lang, cả đời bất an, phải tìm một phu quân là nhân tài sinh giờ Dần, phút Dần mới có thể chế ngự. Còn nói cái gì mà Dần Lang hợp sức ắt thành đại nghiệp, chẳng lẽ trước khi tìm bạn trai lại phải hỏi ngày sinh tháng đẻ của người ta, đúng là hoang đường."
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, bởi chính tôi sinh vào giờ Dần phút Dần. Bởi vì Dần là hổ cho nên tôi suýt nữa thì bị gọi là Tống Nhị Hổ.
Hoàng Tiểu Đào thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy, liền hỏi: "Chẳng lẽ chính là anh?"
Tôi đỏ mặt, vội lấp liếm: "Không có, giờ sinh của tôi rất bình thường."
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Tôi biết mà, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, tên giang hồ lừa bịp."
Gã thanh niên cùng Lý Mặt Rỗ đang uống trà trong phòng, thấy chúng tôi vào, hắn chìa tay ra với Lý Mặt Rỗ, cười nói: "Ta đã nói rồi mà."
Lý Mặt Rỗ móc ra 100 tệ, mặt đầy bất đắc dĩ đưa tới. Nhất định là họ vừa đánh cược xem tôi có tới hay không, điều này chứng tỏ hắn cũng hy vọng hợp tác cùng tôi.
Thanh niên mời chúng tôi ngồi, thì ra hắn tên là Trương Cửu Lân, cùng với Lý Mặt Rỗ đều là người Vũ Hán. Hai người họ mở một tiệm đồ cổ để kinh doanh, thường ngày chạy ngược chạy xuôi khắp nơi thu mua vật tà âm, kinh nghiệm trải qua đủ để viết thành truyện.
Trương Cửu Lân vừa rót trà vừa nói: "Nói tới viết sách, ta cũng nghĩ tới rồi, còn thực sự viết một cuốn sách về cuộc đời mình, tất nhiên là dùng tên giả. Ngươi có muốn xem qua một chút không? Cứ lên mạng gõ Thương Nhân Âm Phủ là ra."
Tôi nói: "Ta không có hứng thú với internet, phải rồi, có thể nói rõ về vật tà âm không?"
Hắn giải thích một chút, vật tà âm đại khái là một món đồ mang theo chấp niệm của chủ nhân đã khuất. Hơn nữa hắn còn cho tôi ví dụ đã từng thu tẩu thuốc của Kỷ Hiểu Lam, ông ta dùng cả đời mình để hút cái tẩu đó. Sau này nó rơi vào tay một gã đàn ông, người này dùng tẩu hút thuốc tới chết.
Tôi cười lạnh nói: "Sao ngươi không nói luôn là mình đã từng mua Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố hay là Gương của Dương Quý Phi đi."
Trương Cửu Lân cười nói: "Khỏi cần ngươi nhắc, hai món này đều đã từng qua tay ta."
Tôi thầm nghĩ người này liệu có đáng tin không? Cứ ba hoa bốc phét như vậy? Tôi nói: "Ngươi nên rõ mục đích chúng ta tìm ngươi là gì."
Hắn gật đầu: "Biết chứ! Các ngươi muốn tìm ta giúp đỡ, thực ra ta cũng đang muốn tìm ngươi. Ta cảm thấy hai ta rất có duyên, ta thì chưa quen thuộc nơi này, hơn nữa lần này liên quan tới án mạng lớn, có một cố vấn cảnh sát như ngươi hợp lực sẽ dễ làm hơn."
Tôi lạnh lùng nói: "Đừng tìm cách bắt quen với ta, quan hệ giữa hai ta chỉ là hợp tác tạm thời, vụ án kết thúc sẽ lập tức đường ai nấy đi."
Lý Mặt Rỗ chen vào một câu: "Tiểu tử, nghe cách nói chuyện của ngươi, nhìn một cái chính là lửa dương hừng hực, bạn gái ngươi bình thường có thể chịu được ngươi sao?"
Hoàng Tiểu Đào đỏ ửng mặt, tức giận vỗ bàn, ly trà nẩy cả lên. Nàng đứng dậy chỉ thẳng Lý Mặt Rỗ: "Tên mặt rỗ đáng chết, ngươi ăn nói cho đàng hoàng, đừng quên ngươi vẫn còn có án cũ ở chỗ chúng ta đấy."
Trương Cửu Lân kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi hắn: "Lão Lý, ngươi lại ra ngoài tìm gái làng chơi đấy à, để người ta bắt?"
Lý Mặt Rỗ nói dối: "Làm gì có chuyện đó, sao ta có thể làm chuyện vớ vẩn này ở đây, chẳng qua là ta đang đi thì đụng phải một bà lão, bị dân địa phương gây chuyện thôi."
Mấy chuyện này tôi chẳng rỗi hơi mà vạch mặt hắn, Trương Cửu Lân nhìn tôi nghiêm túc nói: "Tiểu Tống Dương, thái độ của ngươi cứ như vậy thì làm sao mà hợp tác. Ngươi phải hiểu rõ một điều, đó là ngươi tới nhờ vả chúng ta, chứ chúng ta không phải là người của ngươi."
Ánh mắt hắn đầy áp lực nhưng tôi cũng chẳng vừa, đáp lễ hắn: "Nói chuyện ngươi biết cho ta!"
Trương Cửu Lân cười lạnh: "Ngươi xem, lại thế rồi, phải chăng thái độ này của ngươi với người khác đã thành thói quen?"
Có lẽ vì tôi nghĩ hắn là người trong giang hồ, cho nên vô tình đem hắn so sánh với Quang trọc, Háo Tử mà dùng giọng điệu này với hắn. Nhưng bây giờ tôi dần có cảm giác hắn không cùng đẳng cấp với đám kia, cho nên giọng điệu hòa hoãn lại: "Trao đổi một chút tin tức đi, ta cũng nói cho ngươi những gì ta biết."
Trương Cửu Lân gật đầu: "Như vậy mới phải!"
Tôi nói hết những manh mối mình biết cho hắn, không quên dặn một câu: "Những thứ này đều là tối mật của cảnh sát, đừng rêu rao lung tung."
Trương Cửu Lân đáp: "Ngươi lại có thể tra ra hung khí là một nhạc cụ, rất khá. Để đáp lễ, ta cũng nói những gì ta biết cho ngươi nghe."
Hắn nói lần này bọn hắn thật ra là được một người mời tới thu một vật tà âm. Thân phận của người đó không tiện tiết lộ, cũng không liên quan tới vụ án. Bọn họ truy lùng tới tận Nam Giang, kết quả không hẹn mà gặp, bị nhầm tưởng là nghi phạm.
Thứ vật tà âm đó tên là Đoạn Tràng Huân, được chế từ đầu lâu của tướng cướp thời cổ đại, khi dùng nó để thổi một bản nhạc, sẽ khiến tâm trạng người nghe trở nên vô cùng xấu dẫn tới tự sát. Qua manh mối của chúng tôi, biết được người sở hữu vật tà âm đó cũng tiết kiệm cho hắn rất nhiều công sức.
Từ diễn biến của vụ án có thể hiểu, Ngưu cảnh quan từ lúc nghe khúc nhạc cho tới lúc tự sát mất mấy ngày; Âu Dương cảnh quan thì mất mấy giờ; còn những thực khách trong quán ăn thì gần như là ngay lập tức. Có thể thấy vật tà âm này bắt đầu mất khống chế, nếu không xử lý kịp thời sẽ là một tai họa!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất