Chương 293: Ma cảnh báo thù
Cảnh sát kiểm tra lại hiện trường, tổng cộng có 27 nạn nhân. Một hơi mà giết nhiều người như vậy, chỉ có thể dùng chữ điên rồ để hình dung về hung thủ.
Chờ Trịnh cục phó ổn định lại tâm trạng, tôi đi qua hỏi: "Hung thủ ra tay có mục đích rõ ràng. Xin hỏi giữa Ngưu cảnh quan, Âu Dương cảnh quan và Thôi cảnh quan có mối quan hệ gì, nhất định ông biết gì đó."
Trịnh cục phó thất thần, gương mặt như già đi chục tuổi, nghẹn ngào nói: "Ta vốn không muốn nghĩ theo hướng này, bởi vì ta nghĩ hắn không phải thứ như vậy, bây giờ xem ra chỉ có khả năng này."
Thở dài một tiếng, Trịnh cục phó nói: "Chúng ta từng cùng nhau bắt một cảnh sát vào tù!"
Nghe câu này, mọi người đều kinh ngạc, Trịnh cục phó từ từ kể cho chúng tôi, cảnh sát bị bắt đó tên là Long Bang Quốc, là một người nóng tính, hào sảng.
Trong một lần hành động càn quét băng đảng năm 97, Long Bang Quốc cùng mấy cảnh sát nhận nhiệm vụ đập tan một tổ chức buôn người. Tổ chức này rất ngạo mạn, tới mức chúng còn trả thù bằng cách bắt cóc người phụ nữ mà Long Bang Quốc đang theo đuổi. Sau đó thi thể cô ta được tìm thấy ở một chân cầu, hạ thể bị đâm nát, ngực bị cắt, mặt đầy vết thương. Trong người cô ta có tới bảy tám loại tinh dịch của đàn ông khác nhau, bọn chúng còn đội mũ cảnh sát lên đầu cô ta, giống như là khiêu chiến với cảnh sát.
Long Bang Quốc nổi giận lôi đình, chạy ra ngoài gặp bất cứ tên côn đồ nào liền đánh thừa sống thiếu chết, tra hỏi tung tích của tên cầm đầu tổ chức kia. Tổ trưởng tổ chuyên án lúc đó là Âu Dương cảnh quan đã ra lệnh cho ông ta về nghỉ ngơi mấy ngày, không được tiếp tục tham gia chuyên án.
Nếu lúc đó ông ta chịu nghe lời Âu Dương cảnh quan thì có lẽ chuyện đã xong xuôi, hơn nữa không có việc xảy ra hôm nay.
Long Bang Quốc dập đầu trước Âu Dương cảnh quan xin tha thứ, lấy danh dự của chính mình đảm bảo sẽ không hành động tự tiện theo tư tình. Mấy cảnh sát trong tổ cũng xin cho ông ta, cuối cùng Âu Dương cảnh quan đồng ý cho ông ta ở lại.
Nhưng trong ngày thu lưới, Long Bang Quốc lại bắn chết nghi phạm trong lúc hành động. Cho nên đã phải đeo chính cái còng tay đáng ra thuộc về nghi phạm. Vụ án rất nhanh thì chuyển cho bên tư pháp, lúc đó Trịnh cục phó đang là kiểm sát viên.
Long Bang Quốc khai, lúc đó nghi phạm có động tác rút súng, cho nên ông ta mới lựa chọn tự vệ, nhưng nhân chứng ở hiện trường đã chứng minh ông ta nói dối. Cuối cùng ông ta bị tuyên án cố ý giết người, hình phạt là tước cảnh hàm, nhận 20 năm tù giam.
Trịnh cục phó vẫn còn nhớ rõ, lúc bị giải đi ở tòa án, ông ta còn gào khản cả tiếng: "Tất cả các ngươi không một ai giúp ta, sớm muộn ta cũng bắt các ngươi trả giá!" Những người có mặt trong phiên tòa đều lộ vẻ bi thương.
Đứng từ góc độ của ông ta mà nhìn, việc đau lòng nhất không phải là phán quyết của tòa án, mà là những huynh đệ từng vào sinh ra tử này, trong giờ phút quan trọng lại chứng minh ông ta có tội, chính lời khai của họ đã đẩy ông ta vào tù.
Nhưng có câu pháp bất dung tình, cảnh sát có lập trường của cảnh sát, đổi lại là bất kỳ ai thì kết quả cũng chỉ có một.
Trịnh cục phó ánh mắt ảm đạm nói: "Chính vụ án đó đã khiến trong suy nghĩ của ta có sự thay đổi, ta cảm thấy càng ngày thế giới càng cần nhiều hơn những cảnh sát chính trực, bởi vậy đã từ chức, xin vào làm một cảnh sát."
Hoàng Tiểu Đào tức giận: "Chẳng lẽ nói thật cũng phải trả giá? Người này đúng là nội tâm méo mó tới cực điểm."
Tôi hỏi: "Những cảnh sát tham gia vụ án còn có ai?"
Trịnh cục phó nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì còn có ba người, Tuân cảnh quan ở thị cục; Trương cảnh quan ở đội đặc nhiệm; và La cảnh quan ở phân cục Giang Hưng."
Vụ án này xảy ra qua đột ngột, tổ chuyên án chưa được thành lập, trước mắt Trịnh cục phó chính là tổ trưởng. Ông ta giao một số nhiệm vụ, bảo Vương Nguyên Thạch dẫn cảnh sát đặc nhiệm đi truy lùng Long Bang Quốc, nếu cần thiết có thể nhờ cảnh sát vũ trang phong tỏa đường đi, tình thế nguy cấp được quyền bắn hạ nghi phạm. Những người còn lại sẽ do Tiểu Đào chỉ huy, đi bảo vệ ba cảnh sát nói trên.
Hoàng Tiểu Đào kính lễ, nói: "Tôi nhất định sẽ không để cảnh sát nào tiếp tục bị hại!"
Trịnh cục phó gật đầu: "Ta tin vào năng lực của cô." Sau đó quay qua nói với tôi: "Tống Dương, ngươi chỉ là Ngỗ Tác, vụ này ngươi không cần tham gia, mọi người, chia nhau ra hành động!"
Tôi chen vào: "Tôi có một đề nghị, nên tìm tên thương nhân âm phủ kia hỗ trợ."
Trịnh cục phó khước từ: "Bác bỏ! Trước mắt cần tranh thủ từng giây từng phút, chúng ta không có thời gian thừa để làm chuyện này. Hơn nữa ta là người kiên định với chủ nghĩa vô thần, không tin cái gì mà vật tà âm, quỷ thần chỉ là đức tin hoang đường trong lòng mọi người. Hắn chỉ là một tên giang hồ bịp bợm."
Ngữ khí của cục phó vẫn ôn hòa như thường lệ, nhưng quan điểm đã rõ ràng không nghi ngờ gì nữa. Tôi không nói thêm, chờ cảnh sát thu dọn hiện trường xong, tôi bảo Tiểu Đào: "Cũng muộn rồi, tôi về nghỉ ngơi đây!"
Tiểu Đào ngạc nhiên: "Ồ, thái độ anh không giống mọi ngày, có phải có chuyện gì giấu tôi không?"
Tôi cười khổ: "Không có, chỉ là tôi thấy mệt. Cô nhớ bảo trọng."
Tôi xoay người rời đi. Tống Tinh Thần không biết từ lúc nào chạy đi mua trà sữa, đứng dựa vào cột điện vừa uống vừa chờ tôi. Không ít người đi đường thấy hắn thì bàn tán xôn xao: "Ồ, giống Trương Nghệ Hưng quá!" "Không, so với Trương Nghệ Hưng hắn còn đẹp trai hơn!" "Sao hắn ăc mặc như vậy nhỉ, đang quay phim à?"
Tống Tinh Thần cơ bản là chẳng thèm để tâm. Tôi đi tới trước mặt hắn nói: "Chúng ta bàn bạc chuyện này một chút."
Hắn nhàn nhạt hỏi: "Muốn sai ta bảo vệ cô gái kia?"
Tôi ngớ người, sao hắn biết trong lòng tôi đang nghĩ gì? Tống Tinh Thần giải thích: "Đừng quên ta cũng có động u chi đồng, nhìn mặt để nói chuyện là kiến thức căn bản của người nhà họ Tống."
Tôi rất khâm phục nhãn lực của tiểu tử này. Trịnh cục phó phái Tiểu Đào đi bảo vệ ba cảnh sát kia, đối với chuyện này tôi thập phần lo âu. Bản lĩnh của hung thủ có thể trong chớp mắt giết chết cả chục mạng người, hơn nữa hắn còn chẳng thèm quan tâm tới việc liên lụy người vô tội.
Nhưng lúc đó nhiều cảnh sát như vậy, trước mặt Trịnh cục phó, một cố vấn quèn như tôi sao có thể bảo Tiểu Đào rút lui khỏi vụ án? Mà với tính cách của nàng thì chắc chắn cũng không chịu.
Nếu như Tiểu Đào hi sinh vì nhiệm vụ, tôi thật không biết phải làm sao để đối mặt với thực tế tàn khốc ấy. Cho nên dù có phải dùng thủ đoạn lén lút, tôi cũng phải khiến nàng rút lui, bèn nói: "Đợi lát nữa ngươi mai phục gần nhà cô ấy, đánh nàng bị thương. Đừng ra tay quá nặng, khiến nàng nhập viện là được. Ngươi cũng đừng mặc quần áo này, đừng dùng đao, tốt nhất là bịt mặt nữa."
Tống Tinh Thần khẽ cười: "Chém đứt một chân, ngươi thấy sao?"
Tôi hét: "Ngươi dám!!!"
Tống Tinh Thần nói: "Nhiệm vụ của ta là không từ thủ đoạn nào bảo vệ ngươi, khi cần thiết sẽ lựa chọn những cách cực đoan, ví dụ như chặt chân khiến ngươi không thể đi phá án nữa. Việc của bạn gái ngươi để qua một bên trước, ta phải biết bước hành động tiếp theo của ngươi mới có thể ra quyết định, xem có chặt luôn chân của ngươi không."
Lúc hắn nói mấy câu này, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không phải đùa cợt, tôi nói: "Ta sẽ đi tìm tên thương nhân âm phủ kia để xin ý kiến."
Tống Tinh Thần gật đầu: "Ngươi nghe thấy hết rồi chứ? Giờ lộ mặt được rồi!"
Những lời này là nói với người ở sau lưng tôi, quay đầu lại thì thấy Tiểu Đào bước ra từ một cây cột điện, nói: "Tiểu Tống Dương chết bằm, lại dám ở đây lên kế hoạch chặt chân tôi, ai cho anh tự tiện quyết định?"