Âm Phủ Thần Thám

Chương 297: Trương đội trưởng

Chương 297: Trương đội trưởng


Chúng tôi đền tiền bàn ghế cho chủ quán, cùng nhau rời đi. Được một lát, đại thúc lau mồ hôi trán nói: "Hù chết ta rồi, cũng may ngươi nhanh trí, chúng ta mới miễn cưỡng không bị lộ thân phận. Có điều lần này hơi bế tắc, vô duyên vô cớ bị đánh, nhất định tiểu tử này sẽ cảnh giác."
Hoàng Tiểu Đào xiết nắm đấm răng rắc, có vẻ đành chưa đã: "Thế nào gọi là vô duyên vô cớ? Là tự hắn chuốc lấy đấy chứ, loại cặn bã này lúc nào chẳng thèm đòn."
Tôi nói: "Đội trưởng, tối nay thật xin lỗi, chúng tôi hoàn toàn là bất đắc dĩ, cũng may có các ông tương trợ."
Đại thúc xua tay: "Không có gì, chuyện cũng tới nước như vậy, chúng ta không ra tay cũng không được."
Tôi hỏi: "Phải rồi, ông có biết Trương đội trưởng của đặc cảnh không?"
Đại thúc ngớ người, chỉ vào mình nói: "Chính là ta đây."
Tôi với Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ tới lại vô tình gặp gỡ như vậy. Để chắc chắn, tôi còn hỏi mấy điều, ông ta quả thật là người chúng tôi cần tìm.
Trương đội trưởng nghi ngờ nói: "Hai ngươi tìm ta có việc gì?"
Tôi nói rõ tình huống một chút, rằng bây giờ có người muốn giết ông ta, chúng tôi phải bảo vệ nghiêm ngặt.
Trương đội trưởng lắc đầu: "Không được, ngươi cũng thấy đấy, giờ ta đang làm nhiệm vụ, không rời đi được. Mà ai muốn giết ta?"
Tôi nói: "Long Bang Quốc, cái tên này ông có ấn tượng chứ?"
Trương đội trưởng kinh ngạc: "Hắn ra tù lúc nào?"
Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Hẳn là mấy ngày nay rồi, hắn đang lên kế hoạch trả thù mấy cảnh sát năm đó đã bỏ tù hắn. Ngưu cảnh quan và Âu Dương cảnh quan lần lượt bị hại, Thôi cảnh quan thậm chí còn bị giết cả nhà..."
Trương đội trưởng đầy vẻ kinh sợ, nhưng dù sao cũng là thân cảnh sát làm bằng sắt thép, ông ta không biểu hiện thái quá, thở dài nói: "Lọ sành khó tránh có trong giếng cổ, tướng quân khó tránh bỏ mạng trận tiền. Chúng ta làm cảnh sát, nghề này chính là số mệnh, biết đâu có ngày trên đường về nhà cũng có kẻ cầm dao đâm lén. Họ Long muốn tới thì tới đi, ngươi cũng thấy lực lượng của ta rồi, ta không tin hắn dám làm gì ta."
Tôi nói: "Long Bang Quốc chẳng cần động một đầu ngón tay cũng có thể khiến ông chết thảm."
Trương đội trưởng cười nói: "Tống cố vấn, ngươi đang chê cười ta ư? Một người ngồi tù hai mươi năm như hắn có bản lĩnh này? Mà cho dù có bản lĩnh như vậy, cũng không có can đảm..."
Lời nói của ông ta chợt ngưng lại, bởi vì tôi đưa điện thoại ra, cho ông ta xem ảnh lúc Ngưu cảnh quan cùng Âu Dương cảnh quan chết. Trương đội trưởng trợn hai mắt: "Sao lại biến thành như vậy? Có liên quan tới Long Bang Quốc?"
Tôi giải thích: "Nói đúng ra, là tự họ làm."
Tôi nói với ông ta, hiện giờ trên tay Long Bang Quốc có một nhạc cụ giết người. Chỉ cần nghe thấy bản nhạc mà nó thổi lên, cho dù là người có ý chí kiên cường cũng sẽ tự sát, hơn nữa còn ảnh hưởng tới người xung quanh.
Trương đội trưởng vẫn còn bán tín bán nghi, tôi chắc nịch nói: "Chắc hẳn ông cũng biết giảng viên Lý lần trước, ban đầu rất nhiều cảnh sát không tin cô ta có thể thôi miên bất cứ ai, kết quả thì sao? Một màn máu tanh liền bày ra trước mắt, chúng ta không thể tiếp tục lấy tính mạng con người ra để thí nghiệm."
Đột nhiên Trương đội trưởng ngửa mặt lên trời cười to: "Ý ngươi là, ngươi nghĩ ta không ngăn được ma âm giết người này? Ta đã trải qua lớp huấn luyện đặc biệt, kể cả có người định thôi miên ta cũng không thành. Vụ án Lý Vân Gia bắt giữ con tin, chính là ta dẫn đội. Không phải khoe khoang, chứ đám cảnh sát xông vào ý chí quá yếu, nếu đổi lại là ta, một súng bắn chết nghi phạm, cô ta căn bản không có cơ hội thôi miên. Cho nên có lẽ hai ngươi nên về đi, lo lắng của các ngươi là thừa thãi."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, vụ Lý Vân Gia đối với Tiểu Đào mà nói, vẫn là một vết thương lòng chưa lành, nghe ông ta nhận xét kiểu phiến diện như vậy, liền lộ vẻ phật ý, nói: "Ý ông là, trong não ông toàn là cơ bắp, nên sẽ không trúng chiêu?"
Trương đội trưởng cười nói: "Không sai...chờ đã, ngươi mắng ta là đồ vũ phu?"
Hoàng Tiểu Đào bực tức: "Có phải ý ông muốn nói, sư phụ Mã Quốc Trung của tôi và mấy cảnh sát kia đều hi sinh vô ích, chỉ bởi vì họ không cường hãn như ông? Tống Dương, ông ta muốn làm sao thì làm, chúng ta mặc xác, chờ mấy ngày nữa tới thay ông ta nhặt xác."
Trương đội trưởng biết là mình lỡ lời chọc giận Tiểu Đào, bối rối gãi đầu gãi tai. Cái bộ dạng đàn ông bắp thịt không biết làm sao có chút tức cười, tôi đỡ lời: "Tiểu Đào, cô đừng nóng giận, dù sao mạng người cũng là quan trọng."
Nàng khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác không nói câu nào. Tôi nói với Trương đội trưởng: "Ma âm giết người không thể ngăn cản bằng lực ý chí, ông đừng quá tự tin như vậy. Mà cho dù ông có thể khống chế ma âm, liệu ông có thể bảo đảm lúc hắn tìm tới, quanh ông không có huynh đệ nào không? Ông có hi vọng họ vì ông mà chết?"
Trương đội trưởng nói: "Người Long Bang Quốc muốn giết chỉ mình ta."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Ông có biết hắn trả thù người nhà Thôi cảnh quan, đã giết bao nhiêu người vô tội không? Tất cả thực khách và đầu bếp trong một quán cơm, tổng cộng 27 người thiệt mạng! Hắn đã phát điên, căn bản là không quan tâm có bao nhiêu người vô tội bị dính vào, ông ở trên xe, hắn sẽ giết tất cả người có mặt trên xe, ông ở cùng đội đặc cảnh, hắn giết cả đội; ông ở cùng người nhà..."
Nói tới đây tôi cố ý dừng lại. Trương đội trưởng tức giận siết chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng đã lay động, nói: "Ta phải báo cáo chuyện này với cấp trên, nếu gián đoạn nhiệm vụ sẽ bị kỷ luật."
Tôi nói: "Việc này chúng tôi đã báo rồi, cấp trên của ông đã chấp thuận. Ông ấy nói rằng tính mạng của ông quan trọng hơn nhiệm vụ, nếu không tin ông có thể gọi điện để hỏi." Câu giữa là tự tôi bịa ra.
Trương đội trưởng gật đầu: "Được rồi, các ngươi theo ta về đội một chuyến, ta thay quần áo, lấy ít vật dụng cá nhân."
Lát sau, trên xe của Trương đội trưởng, chúng tôi tới trụ sở của đội đặc cảnh. Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, vào bên trong phải qua ba lượt lính gác, tôi còn thấy trên cao có mấy trinh sát đang canh gác, tay cầm quốc sản QBU-88 sniper rifle.
Chúng tôi xuyên qua khoảng sân lớn, trông thấy bên đường đậu một dãy xe phòng chống bạo động, xe bọc thép và xe công phá của đặc cảnh, trên xe bọc thép còn trang bị cả súng máy. Xa xa còn có mấy khối máy lớn được trùm vải kín, nhìn hình dáng có thể đoán là trực thăng vũ trang.
Trương đội trưởng nói, số lượng súng đạn ở đây có thể đủ cho một pháo đài, sự tồn tại của đội đặc nhiệm không chỉ để trấn áp tội phạm, mà còn là hậu thuẫn cho thành phố. Nếu ngày nào đó có ngoại địch xâm phạm, bọn họ sẽ không còn là đặc nhiệm, mà trở thành quân nhân, xông lên phía trước bảo vệ nhân dân.
Vào phòng ký túc, các nhân viên cảnh sát đã nghỉ ngơi từ sớm, tôi hỏi: "Trương đội trưởng, sao ông lại ở ký túc?"
Trương đội trưởng cười ha hả: "Ta là một tư lệnh quang côn, ở nhà không thoải mái bằng ở đây."
Hỏi qua mới biết, vợ ông ta mấy năm trước đã bỏ ông, tòa án cũng xử cho con theo mẹ, thâm tâm tôi chợt xúc động, nghề cảnh sát thật vất vả, đến gia đình mình cũng không giữ được.
Nhìn Hoàng Tiểu Đào, tôi không khỏi suy nghĩ, nếu có một ngày tôi đối mặt với mâu thuẫn tình cảm, liệu có rời bỏ nàng mà đi?
Đáp án dĩ nhiên là vĩnh viễn không! Bởi vì phá án chính là ước hẹn của chúng tôi, sống chung như vậy sẽ không khô khan chút nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất