Âm Phủ Thần Thám

Chương 298: Ma âm đoạt mạng

Chương 298: Ma âm đoạt mạng


Tôi với Tiểu Đào chờ trong sân, chờ Trương đội trưởng lấy đồ, Tiểu Đào nói: "Anh đừng nghĩ đặc cảnh và hình cảnh đều là một hệ thống cảnh sát thì sẽ hòa thuận, thực ra mâu thuẫn rất nhiều. Trong mắt chúng tôi bọn họ là đám võ biền, còn trong mắt họ, chúng tôi chỉ là đám thích khua môi múa mép."
Tôi nói: "Cái chuyện đố kỵ ganh ghét này ở đâu chẳng có, dân điện tử chúng tôi với dân cơ khí cũng y như vậy."
Tiểu Đào nói: "Ba mục tiêu đã tập hợp đủ, lát nữa tôi sẽ báo đội đặc nhiệm, yêu cầu mấy tay súng bắn tỉa tới mai phục xung quanh thị cục, chỉ cần nghe âm thanh khả nghi liền bắn gục người phát."
Tôi cười: "Nếu đầu phố mà có một đoàn văn nghệ, mãi võ thì đúng là máu tràn đường..."
Đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh du dương, như khóc như nộ, như oán như tố, mặc dù tôi không am hiểu về nhạc cụ, nhưng nghe cũng có thể biết được, thứ phát ra âm thanh này chính là nhạc cụ cổ xưa : Huân!
Tôi với Tiểu Đào đồng thời sợ hãi, tôi hét: "Mau bịt tai lại!"
Bịt tai không có tác dụng, âm thanh kia lực xuyên thấu cực mạnh. Tiểu Đào rút súng ra, kéo tôi lại gần, ghé súng lên tai bắn ba phát, tiếng súng như sấm khiến tai tôi ù đi, nháy mắt không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Chúng tôi lập tức lao vào tìm Trương đội trưởng, nửa đường thì gặp ông ta. Tiểu Đào bất ngờ tung chân quét về phía đầu Trương đội trưởng, định đánh ngất ông ta. Nhưng Trương đội trưởng sức lực kinh người, một cước nặng nề đá vào chẳng hề hấn gì, nhìn Tiểu Đào đầy khó hiểu.
Lúc này tai tôi dần hết ù, tiếng nhạc cũng đã kết thúc, tôi mơ hồ nghe thấy Trương đội trưởng nói: "Khúc nhạc như quỷ khóc vừa rồi là do Long Bang Quốc thổi? Có phải đó là bản nhạc ma?"
Hoàng Tiểu Đào nghiêm túc hỏi: "Ông nghe hết toàn bộ?"
Trương đội trưởng đáp: "Nghe! Các ngươi đúng là quan trọng hóa vấn đề, nhìn ta xem, có làm sao đâu?"
Hoàng Tiểu Đào rút còng số 8 ra, nói: "Xin lỗi, chúng tôi phải còng ông lại, đề phòng ông có hành vi tự hủy hoại chính mình."
Trương đội trưởng tức giận: "Các ngươi không đuổi theo nghi phạm mà còn ở đây bắt ta? Hiệu suất làm việc của hình cảnh cao nhỉ."
Nói xong, ông ta đưa tay ra. Sau khi còng lại, Trương đội trưởng dở khóc dở cười: "Nếu bị đồng nghiệp của ta trông thấy, các ngươi nhớ giải thích một chút, không họ lại tưởng là ta phạm tội."
Tôi nhìn ký túc xá phía sau: "Người trong đó đều nghe thấy hết chứ? Có cần khống chế toàn bộ không?"
Trương đội trưởng lắc đầu: "Không sao, trong đó cách âm rất tốt."
Mặc dù ông ta nói vậy, nhưng Tiểu Đào vẫn không yên tâm, gọi điện về cục phái người tới, khống chế toàn bộ những người nghe bản nhạc lại, tránh hi sinh ngoài ý muốn.
Chúng tôi ngồi lên xe Trương đội trưởng, tôi ngồi sau trông coi ông ta, Tiểu Đào lái xe. Trên xe, Trương đội trưởng nói không ngưng mồm, cứ tự thổi phồng năng lực ý chí bản thân.
Đang nói, đột nhiên ánh mắt ông ta trở nên trầm mặc, tôi ra sức lắc lắc ông ta: "Ông sao vậy?"
Trương đội trưởng cười cười: "Ta buồn ngủ, có thể chợp mắt một lát không?"
Nói, ông ta liền ngả đầu ra ghế, một hồi thì nghe tiếng ngáy, tôi cũng yên tâm phần nào. Về tới cục, Trịnh cục phó cùng mấy cản sát đang đứng chờ chúng tôi. Cục phó bước tới, nói: "Trương đội, sao ngươi lại bị còng?"
Trương đội trưởng cười khổ: "Chẳng phải là do Hoàng cảnh quan và Tống cố vấn sao, nực cười, còn sợ ta tự sát, làm sao có chuyện đó."
Tôi thông qua biểu hiện trên nét mặt, rõ ràng ông ta đang gượng cười. Vì vậy tôi nói thầm với Tiểu Đào, lát nữa nhớ tiêm thuốc an thần cho ông ta, đừng để ông ta ở một mình.
Trương đội trưởng chìa tay ra nói: "Tiểu Trịnh, lâu rồi không gặp, giờ ngươi cũng đã là phó cục trưởng, cuộc sống cũng khá tốt đấy."
Trịnh cục phó đưa tay bắt tay ông ta, đúng lúc này đột nhiên Trương đội trưởng dùng bả vai huých vào cục phó, nhanh chóng rút súng trong bao của cục phó ra, hai tay cầm khẩu súng chạy đi, dọc đường còn định đánh ngã Tiểu Đào. Tôi la lên: "Đừng kích động!"
Trương đội trưởng giơ súng lên, nước mắt chảy ròng ròng nói: "Xin lỗi mọi người, ta quả thực quá thống khổ, không muốn sống tiếp nữa!"
Tôi vội vàng nói: "Đây không phải ý nghĩ thật của ông, âm thanh kia đang khống chế ông, đừng để nó tác quái, bỏ súng xuống!"
Trương đội trưởng lắc đầu, nước mắt giàn dụa, từ từ đưa súng lên miệng mình. Hoàng Tiểu Đào nổi giận, mắng: "Họ Trương, ông chính là loại người hèn nhát, chẳng phải ông vẫn luôn tự tâng bốc lực ý chí của mình sao? Chuyện nhỏ này mà cũng không làm được, sau khi ông chết tôi sẽ lập cho ông một cái bia, trên đó viết 'Mộ của họ Trương hèn nhát'!"
Sự xoa dịu của tôi hay sự khích tướng của Tiểu Đào đều vô dụng, Trương đội trưởng nói: "Ta cảm thấy nội tâm mình rất xấu xí, rất hèn hạ, ta hận chính bản thân mình, ta không xứng đáng làm một cảnh sát, để cho ta chết đi!"
Hoàng Tiểu Đào hét lên: "Đừng!!!"
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì rất nhanh, Trương đội trưởng nhét súng vào mồm, bóp cò. Thế nhưng, chẳng có tiếng súng nào vang lên, Trương đội trưởng kinh ngạc, lấy súng ra kiểm tra một chút. Trịnh cục phó bình tĩnh nói: "Lão Trương, để ngươi thất vọng rồi, ta đề phòng bất trắc, cho nên đã tháo hết đạn ra từ trước." nói xong ông vung tay: "Mau ngăn hắn lại!"
Trương đội trưởng liền gào lên tới khàn cả tiếng: "Sao các ngươi không để cho ta chết!!!"
Ông ta quăng bỏ khẩu súng, chạy ào về phía đường lớn, tôi với Tiểu Đào và đám cảnh sát lập tức đuổi theo. Phía trước chính là đường lớn, xe đông như kiến, Hoàng Tiểu Đào hét lên: "Bắn vào chân ông ta!"
Nàng đứng lại, hai tay cầm súng ngắm bắn, một viên đạn trúng vào bắp đùi Trương đội trưởng, ông ta lảo đảo một chút, cắm đầu chạy tiếp.
Những người khác cũng bắn mấy phát, hai chân Trương đội trưởng trúng 2-3 viên đạn, nhưng vẫn điên cuồng chạy băng băng, loại xung động tự sát mãnh liệt cứ như uống thuốc kích thích, khiến tôi nhìn mà kinh sợ.
Ông ta vọt tới trước mặt một chiếc xe chở hàng, tài xế thấy vậy lập tức dồn sức đánh tay lái, chiếc xe xoay ngang, đổ sập vào người Trương đội trưởng, nháy mắt nghiền ông ta thành đống thịt.
Giao thông tức thì trở nên tê liệt, cả đoàn xe phanh chói tai, xô vào nhanh thành hàng.
Tất cả mọi người đứng ngơ ngẩn, một hồi lâu không ai mở miệng. Mọi người đi ra từ cổng, bao gồm cả Tuân cảnh quan và La cản quan. Trịnh cục phó cắn chặt môi, không thốt nên lời.
Đúng lúc này, không biết một âm thanh du dương ở đâu truyền tới, Hoàng Tiểu Đào thất kinh la lên: "Mau dùng súng chấn lỗ tai mình, kể cả bị điếc cũng đừng nghe!"
Tiểu Đào giơ súng lên, tôi đột nhiên nói: "Chờ đã, âm thanh này không giống ban nãy."
Cẩn thận lắng nghe, người kia đang thổi bản nhạc Twinkle Twinkle, Little star. Trương Cửu Lân có từng nói, cái Huân này phải thổi khúc nhạc đặc biệt mới có hiệu quả. Khúc nhạc chấm dứt, một giọng nói cất lên, âm thanh cứ như thiên lý truyền âm của cao thủ trong phim kiếm hiệp, không chỗ nào là không có, giống như đi thẳng vào trong tai của từng người: "Chào mọi người, ta là Long Bang Quốc, từ địa ngục leo lên để trả thù!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất