Chương 30: Đại thúc thô lỗ
Vụ án đàn dương cầm kết thúc được một tuần, Hoàng Tiểu Đào hớn hở gọi điện cho tôi, khoe nàng được trao tặng bằng khen, còn được nhận một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Trong báo cáo Hoàng Tiểu Đào nộp lên, đều có mặt tôi, nàng khen ngợi tôi có một tuyệt kỹ nghiệm thi hiếm thấy, cho nên tôi cũng được nhận một món tiền thưởng. Vì tôi không phải là cảnh sát, nên nàng đề cử cho tôi một chức danh cố vấn đặc biệt, nghe khá khiêm tốn.
Sau đó khoản tiền thưởng mười tám ngàn tệ được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi. Đối với một sinh viên nghèo, đây quả là một số tiền lớn. Tôi chia cho Vương Đại Lý một nửa, hắn ngại ngùng nói: "Dương tử, ta cũng chẳng góp sức gì, cầm nhiêif tiền như vậy thật không hay."
"Dù gì cũng là thu nhập ngoài dự tính hưởng một mình không bằng mọi người cùng chia nhau, đúng rồi để ta trích một ngàn ra trả thù lao cho Lão Yêu." Tôi nói.
"Không không không, thì lao của hắn trích từ phần của ta đi. Ngươi góp công sức lớn như vậy, lại nhận tiền ít hơn ta cô sao được, đừng có tranh giành nữa, ta đi rút tiền luôn đây."
Vương Đại Lý kiên trì như thế, tôi cùng đành mặc kệ hắn. Chỉ một lát đã thấy hắn trở về, nói: "Lão Yêu mắng ngươi là đồ không tử tế."
Tôi cười hỏi: "Sao thế, hắn nhận tiền còn không vui à?"
"Hắn nói, sớm biết vậy đã cùng ngươi tham gia, sẽ nhận được nhiều tiền hơn." Vương Đại Lý kể.
"Tiểu tử này cũng thật tham lam, ta phá án đâu phải vì chút tiền thưởng đâu." Tôi chẳng còn gì để nói.
Chín ngàn tệ cũng không coi là nhiều lắm, nhưng số tiền này đủ để tôi mua một số tài liệu để dùng cho sau này.
Tôi mua một đống thuốc bắc, mượn thầy giáo môn hóa chất một gian phòng thí nghiệm, dành một ngày để chế biến vài phương pháp bí truyền. Sau khi tính toán lại, coi như thu nhập từ vụ án này của tôi chẳng còn lại gì.
Nhưng cũng không thể tính toán chi li như vậy, bởi phá án là sở thích của tôi. Có thể sử dụng học thức của mình để minh oan cho người chết, đồng thời tích lũy kinh nghiệm thực tế, tôi có cảm giác rất khoan khoái.
Buổi tối hai ngày sau, Hoàng Tiểu Đào lại gọi điện, hỏi: "Tống Dương, bây giờ anh có thể tới đây một chuyến không? Có một vụ án vô cùng quỷ dị, chúng tôi đang rất đau đầu, cần anh hỗ trợ."
"Bây giờ à? Đã hơn mười một giờ rồi, bên ngoài trường làm gì còn xe bus." Tôi cũng không nghĩ là Tiểu Đào lại gấp gáp như vậy.
"Không sao, tôi lập tức phải người tới cổng trường đón anh. Nửa tiếng sau anh ra cổng chờ nhé." Nói xong nàng cúp điện thoại.
Tôi vào toilet rửa mặt nước lạnh để tỉnh táo hơn, đẩy đẩy Vương Đại Lý đang cuộn tròn trong chăn, đánh thức hắn.
Đẩy một cái tôi liền phát hiện có điều không đúng, lật chăn lên nhìn, phía dưới là một cái gối. Tôi thầm chửi một câu, tiểu tử này vừa có tiền liền bắt đầu đắc ý, chắc hẳn đã chạy ra ngoài chơi League of Legends cả đêm.
Tôi mặc quần áo tử tế, đút mấy thứ cần dùng vào túi, chạy ra ngoài ký túc xá. Ra tiệm net bên cạnh trường mà Vương Đại Lý hay ngồi, quả nhiên tìm thấy hắn. Vương Đại Lý đang đeo tai nghe, cùng muội tử nói chuyện phiếm, mặt đầy vẻ thô bỉ, trên bàn là một đống đồ nướng ăn thừa, mấy vỏ chai nước, và một xấp thẻ game.
Tôi vỗ vai hắn, Vương Đại Lý vừa thấy tôi liền bỏ tai nghe xuống, ngạc nhiên nói: "Dương tử, sao ngươi lại ra đây, có phải không ngủ được nên muốn lên mạng không? Ngồi đi, bật máy lên, ta dạy ngươi chơi đại bảo kiếm Demacia."
"Chơi cái đầu ngươi đấy, quản lý ký túc đang đi kiểm tra phòng." Tôi nghiêm túc nói.
"Cái gì, giờ gần 12h đêm rồi, lão bị điên à?" Vương Đại Ký thất kinh.
"Vậy mới gọi là kiểm tra đột xuất, ngươi mau theo ta về, ta nghe nói lần này bị kiểm tra mà vắng mặt sẽ không được tốt nghiệp."
Vương Đại Lý vội vàng tính tiền máy, theo tôi trở về, dọc đường còn lẩm bẩm chuẩn bị lời nói khi gặp quản lý ký túc.
Khi chúng tôi vừa về tới cổng trường, đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đậu, một đại thúc tựa tay vào cửa, đóm lửa điếu thuốc trong miệng lập lòe.
Tám phần mười đây là cảnh sát tới đón tôi, tôi kéo Vương Đại Lý một cái, nói: "Lên xe."
"Lên xe làm gì? Không phải chúng ta về ký túc sao?" Vương Đại Lý lơ ngơ hỏi.
"Lừa ngươi đó..., lại có vụ án, ta không nói vậy làm sao ngươi chịu đi."
"Mẹ ngươi, người đang hoàng mà lại đi lừa đảo như vậy, vừa nãy còn chưa kịp nói một tiếng với muội tử đã vội tắt máy, không được, ta phải giải thích một chút." Vừa nói, hắn vừa lôi điện thoại ra đăng nhập QQ.
Hai chúng tôi đi tới chiếc xe đang đỗ, phát hiện đại thúc cảnh sát này khoảng 40 tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, dáng người rắn chắc như vận động viên điền kinh. Mặt đại thúc lạnh băng như lưỡi đao, trên cằm râu ria còn chưa cạo, nhưng ánh mắt sắc bén đáng sợ, thoạt nhìn đã thấy tay từng nhuốm máu.
Nếu không phải tôi biết trước thân phận của ông ta, đại khái sẽ coi đây là một đại ca xã hội đen đêm khuya đi dạo.
Vương Đại Lý vừa nhìn thấy thì liền rét run, theo bản năng nấp sau lưng tôi.
"Ngươi chính là Tống Dương?" Đại thúc mở miệng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.
"Đúng." Tôi nhẹ nhàng đáp.
Tôi thật không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, cặp mắt sắc như dao cạo, tôi đoán chừng tội phạm nào tâm lý không vững, bị đôi mắt này xoáy vào thì có gì cũng khai ra tất.
"Hoàng tổ trưởng bảo ta tới đón ngươi, lên xe đi!" Nói xong, đại thúc búng tàn thuốc trên tay ra ngoài, vạch một đốm lửa trong bóng tối, sau đó với tay mở cửa xe.
Tôi đang định lên xe, Vương Đại Lý đột nhiên níu tôi lại, nhỏ giọng nói: "Dương tử, đại thúc này có phải cảnh sát thật không? Sao ta cảm giác ông ấy chẳng giống chút nào, ngươi thử nhìn chứng nhận cảnh sát trên xe ông ta, coi chừng là tội phạn giết người tới trả thù ta đấy."
Tôi cười: "Hai ta mới phá có một vụ án, Đặng Siêu kia lại là một sinh viên, lấy đâu ra đồng bọn tới trả thù. Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, lên xe đi."
Vương Đại Lý do dự, theo sát tôi ngồi vào trong xe, đại thúc đảo mắt nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, trầm mặc đạp ga.
Tôi hỏi: "Đại thúc, xưng hô thế nào?"
"Họ Vương."
"Cảnh sát Vương, lần này phát sinh vụ án gì vậy, có thể nói qua cho tôi được không?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, nửa đêm gọi chúng ta đi, nhất định là đại án." Vương Đại Lý hiếu kỳ nói.
Đại thúc nhàn nhạt trả lời: "Tới nơi các ngươi sẽ biết."
Sau đó cả một đường đi, ông ta không nói câu nào, tôi thầm nghĩ người này thật quá kiệm lời. Không chỉ có Vương Đại Lý hoài nghi, trong thoáng chốc cả tôi cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của đại thúc này, thật chẳng giống một cảnh sát nhân dân.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đến một con phố. Dọc hai bên hè phố là mấy cửa tiệm đã đóng cửa, trên cửa xếp dán chằng chịt tờ rơi quảng cáo, tôi nhìn qua thấy mấy cái biển hiệu 'đồ chơi người lớn' hay 'đồ dùng tình thú'. Mặt đường khắp nơi là rác rưởi, nước cống tắc nghẽn tràn ra, con đường này tạo cho người ta một ấn tượng ban đầu là vừa loạn vừa bẩn.
Xe rẽ vào một ngõ nhỏ, phía sâu trong ngõ có không ít biển hiệu nhà nghỉ, khách sạn sáng đèn. Dưới một nhà nghỉ có tên "nhà khách Duyệt Lai" đỗ mấy cái xe cảnh sát, đèn báo hiệu lóe sáng, tụ tập rất đông người.
"Ngươi tới đây bao giờ chưa?" Vương Đại Ký huých huých tôi hỏi.
Tôi lắc đầu, mặc dù tôi học ở gần đây, nhưng rất ít khi ra ngoài, đối với con phố này tương đối lạ lẫm.
"Ta nghe nói khu vực này hình như là..." Vương Đại Lý nhỏ giọng: "Phố đèn đỏ."
"Sao ngươi biết được, không phải ngươi từng đến đây đấy chứ?" Tôi hoài nghi liếc hắn một cái.
"Con mẹ nó, sao ta có thể là loại người như vậy được. Đây là do tên béo ở cùng tầng nói với ta, tiểu tử đó không đứng đắn lắm, ngươi cũng biết mà."
"Loại người như vậy, trước giờ ta không nói chuyện bao giờ." Tôi cười khổ.
Lúc Vương Đại Lý nhắc tới phố đèn đỏ, tôi chợt nhớ ra, đã từng nghe nói thành phố Nam Giang quả thật có một vùng không ai quản lý, bởi nơi đó gần bến xe, tốt xấu lẫn lộn, cho nên an ninh rất kém. Thường xuyên có lưu manh đánh lộn ở đây, đánh chết người cũng từng xảy ra, còn có một số kẻ lừa đảo, dùng miếng mồi làm công lương cao gạt con gái nhà lành bán tới đây.
Đại thúc dừng xe, thấy chúng tôi bước xuống, Hoàng Tiểu Đào phía đối diện liền chạy tới: "Tống Dương, cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng tới. Tôi bó tay hoàn toàn rồi."
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Có người ở nhà nghỉ phát hiện một thi thể nữ chết trên giường." Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Mà cách thức chết của cô ấy tương đối khó tả."