Âm Phủ Thần Thám

Chương 302: Trương Cửu Lân ra tay

Chương 302: Trương Cửu Lân ra tay


Hoàng Tiểu Đào gào khản cả giọng: "Mau đeo tai nghe lên!!!"
Ai cũng mang sẵn tai nghe trên người, lập tức đeo lên, mở ra, điều chỉnh âm lượng tới mức cao nhất, trong tai vang lên tiếng chuông Little Apple đinh tai nhức óc. Nhưng điều khiến chúng tôi thất vọng, đó là bản nhạc phát ra từ cái Huân có sức xuyên thấu vô cùng phi thường, căn bản không chống đỡ được. Có lẽ một phần cũng bởi vì kết cấu vọng âm của nhà kho này.
Sức mạnh của Đoạn Tràng Huân có vẻ như còn cường hãn hơn, âm thanh chẳng những có thể nghe thấy, mà còn có cảm giác xung quanh nổi lên từng đợt sóng, mọi vật trong mắt đều trở nên méo mó.
Tôi có cảm giác máu trong người đang chảy rất mạnh, mạch máu huyệt thái dương đang đập thình thịch, một cảm giác bi thương vô cùng bât đầu trỗi dậy, nội tâm tôi như bị giằng xé.
Tôi quay qua Tiểu Đào, thấy nàng đang quỳ mọp dưới đất, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt đau khổ không chịu nổi. Những người khác cũng có biểu hiện y như vậy, thậm chi vài người đã rút súng ra.
Lúc này, tất cả chúng tôi đều chẳng thể tự lo cho thân mình, còn đâu tâm trí cứu người khác. Một cảnh sát trẻ đưa súng vào miệng, một tiếng nổ vang lên, mùi máu tanh nồng lập tức tản mát ra không khí, trong mùi máu tanh sao lại có hương vị ngọt ngào mê muội? Tâm trí tôi đột nhiên dấy lên một cảm xúc khó mà cưỡng lại, muốn tự sát, dưới sự xung động mãnh liệt này, lý trí căn bản không có tác dụng.
Tôi chợt trông thấy Tiểu Đào giơ súng lên, ánh mắt hoảng hốt, súng đã kề vào miệng. Tình cảm của tôi đối với nàng vượt qua cả ý nghĩ tự sát, lập tức đã văng súng trên tay nàng, đè tay nàng xuống, liều mạng lắc đầu.
Một chút lý trí nhỏ nhoi còn sót lại nói cho tôi biết, nếu còn cứ ở nơi này, tất cả mọi người sẽ không xong, vội ngắt tai nghe, hét lớn: "Mau rời khỏi đây! Nhanh lên!"
Đúng lúc này, một giọng nói oang oang vang lên, lấn át tiếng nhạc Huân: "Yêu ma quỷ quái, dám có can đảm gây ra sóng gió. Mọi người hãy bỏ tai nghe xuống, đọc theo ta câu thần chú."
Chỉ thấy Trương Cửu Lân đang đi tới, không biết có phải do tôi ảo giác hay không, dưới ma âm khuếch tán trong kho hàng, chỉ có hắn là vô sự, quanh người tựa như có một vầng hào quang chống đỡ ma âm vô hình.
Không ít cảnh sát theo bản năng chĩa súng về phía hắn, hắn chẳng thèm quan tâm, hét: "Không muốn chết thì đọc theo ta!"
Trịnh cục phó hô: "Dựa vào đâu mà chúng ta phải tin ngươi?"
Trương Cửu Lân cau mày đáp trả: "Ta mạo hiểm tính mạng tới cứu các ngươi, muốn tin hay không thì tùy!"
Nói xong hắn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu đọc một đoạn kinh: "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu, cố thường vô dục dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu, thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chi huyền, huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn."
Nói ra cũng thần kỳ, giọng đọc của hắn thâm trầm hùng hậu, giống như một suối nước ấm chảy thẳng vào tâm can tôi, cảm xúc bi thương bắt đầu có dấu hiệu lắng xuống, tôi lập tức lẩm bẩm đọc theo.
Mọi người cũng vội vàng đọc theo, âm thanh tụng kinh vang dội một góc, cộng hưởng trong không gian kho hàng, ngăn cản ma âm đang vang vọng trong không khí. Tôi có cảm giác lục phủ ngũ tạng trong người đang chấn động, giống như có một luồng khí tức ấm áp đang di chuyển trong từng thớ thịt, một cảm giác vô cùng khoan khoái.
Chúng tôi liều mạng đọc bài chú, mấy người còn bắt chước Trương Cửu Lân ngồi xuống xếp bằng, rốt cuộc ma âm cũng kết thúc, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này tôi mới nhận ra, chính mình đang nước mắt giàn giụa, tay chân run lẩy bẩy, Trương Cửu Lân đi tới chỗ tôi, giọng nói ôn hòa: "Không làm sao chứ?"
Tôi tò mò: "Đây là logic gì?"
Trương Cửu Lân bật cười: "Ngươi cái tên tiểu tử này bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế à, cái gì cũng đòi phải có logic khoa học. Ta đã nói rồi, Đoạn Tràng Huân là vật tà âm, Đạo Đức Kinh có thể ổn định tâm trí nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi."
Tôi nhíu mày: "Tạm thời?"
Hắn gật đầu: "Chẳng lẽ ngươi không để ý thấy, sức mạnh của Đoạn Tràng Huân ngày càng cao ư? Nó giết càng nhiều người thì sức mạnh càng tăng lên, ta ý thức được nếu mình không nhúng tay vào, thì các ngươi sẽ tự làm mình chết hết."
Hắn liếc nhìn đống tai nghe trên mặt đất: "Uổng cho các ngươi lại nghĩ ra kế bịt tai trộm chuông này..."
Trịnh cục phó thắc mắc: "Tại sao ngươi lại tới cứu chúng ta?"
Trương Cửu Lân đáp: "Theo tình hình trước mắt, chúng ta đều ở chung một chiến tuyến, nếu đơn đả độc đấu ắt sẽ chết."
Trịnh cục phó bán tín bán nghi nhìn Trương Cửu Lân. Tôi đỡ Tiểu Đào dậy, nàng ôm chầm lấy tôi òa khóc: "Tống Dương, vừa rồi đáng sợ quá!"
Tôi an ủi: "Không sao, đừng lo. Cho dù cô có chết tôi cũng đi theo cô."
Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện, nói với Trương Cửu Lân: "Ngươi mau dạy cho chúng ta Đạo Đức Kinh, hung thủ ắt hẳn chưa chạy xa, chúng ta sẽ lập tức đuổi theo."
Trương Cửu Lân lắc đầu: "Với tình hình hiện tại của các ngươi, không chống đỡ nổi ma âm lần thứ hai đâu, bình tĩnh một chút."
Tôi nói: "Nhưng nếu thả hắn bây giờ, sẽ lại có người bị hại."
Trương Cửu Lân cười giễu cợt: "Yên tâm đi, chính hắn cũng không còn nhiều thời gian."
Tôi sững người, hỏi: "Ngươi nói vậy là sao?"
Trương Cửu Lân đáp: "Trên đời này chẳng có buẫ trưa nào miễn phí cả. Thủ đoạn giết người cường hãn như thế, cắn trả hắn cũng chẳng vừa."
Cái khăn giấy dính máu kia xem ra đúng là của hung thủ nôn ra, tôi liếc nhìn cục phó, Tuân cảnh quan và La cảnh quan nói: "Cho nên hắn mới gấp rút đẩy nhanh tiến độ, muốn một lượt giết hết bọn ta?"
Trương Cửu Lân phủi quần áo, nói: "Tiểu Tống Dương, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?"
Tôi gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài. Trương Cửu Lân nói: "Ta không phải chỉ đến gặp mặt chào hỏi. Lần này hợp tác với ngươi, xong chuyện ta phải mang vật đó đi."
Tôi đáp: "Ta không có quyền quyết định chuyện này, ta chỉ là một cố vấn, ngay cả biên chế cũng không có."
Trương Cửu Lân xua tay: "Không sao, tới lúc đó ngươi đừng nói cho họ biết ta lấy đồ đi là được."
Tôi khẽ cau mày, quyết định lừa hắn một lần. Dù sao thì hắn cũng không nhìn được ra tôi nói dối, nhưng vụ án này không có hắn trợ giúp thì không được, cho nên đáp: "Được!"
Trương Cửu Lân chìa tay ra: "Hợp tác vui vẻ!"
Từ cõi chết trở về, mọi người đã bình tĩnh lại, bắt đầu thu dọn hiện trường. Tôi với Tiểu Đào đi xung quanh kiểm tra tung tích hung thủ, Trương Cửu Lân cũng đi theo. Tôi dùng động u chi đồng quan sát bãi cỏ, chỉ một chỗ, nói: "Chỗ này có người đạp lên."
Trương Cửu Lân có vẻ ngạc nhiên, hứng thú với đôi mắt của tôi.
Chỗ cỏ bị giẫm cách nhà kho hơn 50m, Huân có thể truyền âm ở khoảng cách xa như vậy khiến tôi kinh sợ, hung thủ chỉ cần có ý định, giết chết cả một sân bóng đá có lẽ cũng không khó khăn.
Tôi lần theo dấu chân đạp lên cỏ, đi thêm khoảng 20m, phát hiện dấu vết có vẻ rộng ra, trên đất còn có bãi máu thẫm đã ngấm. Tôi tái hiện động tác hung thủ lúc đó, hắn quỳ hai chân dưới đất, nôn một ngụm máu lớn, tình trạng cơ thể hắn chắc hẳn không lạc quan.
Tôi tiện tay lấy mấy mẫu máu về xét nghiệm, rồi tiếp tục lần theo dấu vết, phát hiện khoảng cách bước chân càng ngày càng lớn. Đi tới đường cái, cũng chẳng thấy vết bánh xe, lập tức khiến người ta có một kết luận kinh hãi, hung thủ bỏ chạy bằng đôi chân!
Trương Cửu Lân đứng cạnh xem tôi điều tra manh mối, nói: "Thật thú vị!"
Tôi hỏi: "Phải rồi, sao ngươi lại tìm được ta? Vương Đại Lý nói ngươi biết à?"
Trương Cửu Lân khẽ cau mày: "Vương Đại Lý là ai?"
Thì ra sáng nay Vương Đại Lý gọi điện cho Lý Mặt Rỗ, cứ luyên tha luyên thuyên mấy câu sùng bái, Lý Mặt Rỗ thì đang ngái ngủ, liền cúp máy. Trương Cửu Lân tìm được tôi là vì hắn có thả một đạo bùa trên người tôi.
Tôi vô cùng kinh ngạc, tối qua hắn căn bản không chạm vào tôi, vậy thả bùa trên người tôi lúc nào? Trương Cửu Lân bảo tôi cởi áo ra nhìn một chút.
Tôi cởi áo khoác, bên trong quả nhiên có vẽ một đạo bùa Chu Sa. Người này quả nhiên thâm tàng bất lộ.
Lúc này đột nhiên trong nhà kho có tiếng súng vang lên, sau đó là một loạt tiếng kêu sợ hãi, tâm lý tôi trùng xuống, lại có người tự sát???


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất