Âm Phủ Thần Thám

Chương 301: Thời gian tử vong

Chương 301: Thời gian tử vong


Nghe tôi nói thế, tên bảo an vô cùng sợ hãi, thú nhận sớm nay đã tới trễ, nghĩ rằng đồng nghiệp Tiểu Vương đã về, cho nên không để ý nhiều.
Tôi dùng động u chi đồng quan sát trong phòng một chút, trong phòng không có nhiều manh mối, đi ra bên ngoài, phát hiện có một cái găng tay bảo vệ vứt trong bụi cỏ, bước thêm mấy bước lại có một cái găng khác.
Tôi lần theo hướng này đuổi theo, những người khác cũng đi cùng, tới một công trường đang thi công.
Người quản lý thấy nhiều cảnh sát đi tới, vội hỏi có chuyện gì xảy ra. Tôi nói: "Tối qua có một người mặc quần áo bảo vệ đi vào đây, chỗ này có ai trực đêm không?"
Quản lý đang định liên lạc với công nhân trực đêm qua, đột nhiên có tiếng hét: "Trong máy trộn bê tông có người!"
Chúng tôi chạy tới xem xét, một người bị bao bởi đống vữa bê tông, có thể thấy rõ người anh ta mặc một bộ đồng phục bảo vệ, lúc đầu công nhân không biết, khuấy đống vữa, càng khuấy đột nhiên khựng lại, mới phát hiện ra có người trong đó.
Công việc lấy cái xác ra rất mất thời gian, thi thể đã bị máy trộn quấy tới nát cả bụng, biến dạng đáng kể. Đám công nhân hoảng loạn, tôi trấn an: "Đừng sợ, chuyện này không liên quan tới mọi người."
Tình hình hiện tại không cho phép chúng tôi mang tất cả các thi thể về, cũng không cần thiết làm vậy. Cho nên tôi nối một đường ống nước, rửa sạch cái xác, sau đó kiểm tra sơ bộ, phát hiện anh ta bị cắt cổ bằng mảnh đá sắc.
Độ đục của đồng tử cho thấy, thời gian tử vong chưa tới sáu tiếng trước, tôi nhìn chằm chằm cái xác ngẩn người. Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, cái xác có gì khả nghi à?"
Tôi nói: "Bản thân anh ta là một nghi vấn, Long Bang Quốc không cần thiết phải giết anh ta."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôi nghĩ là cần thiết, Long Bang Quốc muốn vào cư xá phải giết bảo vệ trước."
Tòa cư xá tôi đã kiểm tra qua, tường bao không cao, chân tường còn có bồn hoa, một người đứng lên là có thể bật qua tường. Mục đích của Long Bang Quốc khi giết người này, là để vào phòng bảo an, hủy đi camera theo dõi.
Bản thân hắn là cảnh sát, biết rằng nếu chỉ xóa trên máy tính thì vô ích, cho nên đã lấy cả bo mạch chủ cùng ổ cứng đi. Nhưng tại sao lại như vậy?
Tối qua hắn đã công khai danh tính trước mặt chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng biết hắn từ trước, chẳng lẽ hắn không muốn bị chúng tôi thấy mặt, hoặc giả trên mặt hắn sẽ có tin tức quan trọng nào đó?
Hoàng Tiểu Đào suy đoán: "Liệu có phải hắn phẫu thuật thẩm mỹ?"
Tôi hỏi: "Hắn ra tù từ khi nào?"
Tiểu Đào đáp: "Theo bản án mà hắn nhận, thì có thể là hơn một tuần trước."
Tôi nói: "Phẫu thuật thẩm mỹ không bình phục nhanh như vậy được, huống hồ hắn là một phạm nhân mới ra tù, lấy đâu tiền làm phẫu thuật. Còn nữa, hắn ngồi tù 20 năm, trong thời gian này Nam Giang đã có thay đổi lớn, nhưng hắn lại hành động chẳng hề có chút trở ngại nào, cứ như là rất quen thuộc thành phố này vậy. Tôi thấy có vẻ kỳ quặc ở chỗ này."
Cụ thể điều kỳ quặc là gì tôi còn chưa nghĩ ra, nhưng có cảm giác đây chính là mấu chốt của vấn đề.
Thi thể giao cho cảnh sát xử lý, khỏi cần khám nghiệm, cứ mang tới nhà hóa thân hỏa táng. Tôi với Tiểu Đào quay lại cư xá kiểm tra một chút, đi một vòng cũng không có manh mối hữu ích nào.
Đúng lúc này một xe cảnh sát chạy tới, ba người cục phó, Tuân cảnh quan và La cảnh quan bước xuống, Tiểu Đào nói: "Trịnh cục phó, ba người là mục tiêu của hung thủ, sao lại nghênh ngang tới chỗ này?"
Cục phó lạnh nhạt nói: "Chúng ta tới làm con mồi."
Hoàng Tiểu Đào đấy ngạc nhiên: "Con mồi?"
Thật ra là tôi vừa gọi điện cho cục phó bảo họ tới đây, nhân tiện nói qua cho Tiểu Đào về kế hoạch ám độ trần thương của mình. Dục vọng báo thù của Long Bang Quốc rất mạnh, tiếp theo hắn sẽ sát hại người nhà của mấy tên trong băng nhóm buôn người, cảnh sát sẽ luôn chậm hơn hắn một bước. Rất có thể hắn sẽ tranh thủ điệu hổ ly sơn, đánh lén vào thị cục.
Như vậy thì thà để ba người bọn họ đi cùng chúng tôi, tạo cho Long Bang Quốc cơ hội đắc thủ.
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu: "Như vậy quá mạo hiểm."
Tôi thở dài: "Ta ngoài sáng, địch ở trong tối, chỉ còn cách mạo hiểm mà thôi."
Trịnh cục phó móc một khẩu súng giả trong túi ngực ra, trông giống súng thật như đúc, trên còn khắc chữ. Ông giải thích: "Đây là đạo cụ mà khoa kỹ thuật mất cả đêm chế tạo, bắn vào người sẽ có máu, chúng ta sẽ tự sát để cho Long Bang Quốc thấy."
Tôi hỏi: "Xin hỏi ba vị một vấn đề, lần cuối ba vị trông thấy Long Bang Quốc là khi nào?"
Ba người nhìn nhau, cục phó nói: "Hai mươi năm trước."
Tôi kinh ngạc: "Ý ông là, 20 năm qua các ông không hề đi thăm hắn?"
Trịnh cục phó vén tay áo lên, để lộ ra một vết sẹo, nói: "Lần cuối ta tới thăm, bị hắn dùng bàn chải mài nhọn định giết, sau đó bị hủy quyền thăm nuôi."
Tuân cảnh quan nói: "Ngươi có biết một cảnh sát ngồi tù sẽ thê thảm thế nào không? Đám phạm nhân vốn căm ghét cảnh sát sẽ làm mọi cách để hành hạ ngươi. Nghe nói hắn vào đó chưa tới một tháng, đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, đương nhiên nỗi oán hận này sẽ chuyển lên người bọn ta rồi..."
Tôi không khỏi dấy lên một mối nghi ngờ, người báo thù này thật là Long Bang Quốc sao?
Lúc này, điện thoại của Trịnh cục phó reo lên, ông ta nghe điện xong thì nói: "Tin xấu, lại có một nhóm nạn nhân xuất hiện."
Địa điểm lần này là một nhà kho ở ngoại thành. Khoảng 5-6h sáng nay có người nghe thấy tiếng súng, nên đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới nơi thì thấy trên đất la liệt xác của dân xã hội đen, nhưng tử trạng có chút kỳ quái. Hung khí giết chết chúng là súng vủa chính từng người trong chúng. Hiện trường còn phát hiện ma túy cùng vali tiền mặt, đám này là rạng sáng đang giao dịch ma túy, không biết vì sao đột nhiên dùng súng tự sát.
Chúng tôi chạy xe tới đó, hiện trường đã bị cảnh sát dùng dây cảnh giới vây lại, có mười mấy xác chết, máu tanh nồng nặc, tất cả đều ngậm súng trong họng, bắn xuyên qua gáy, não nhầy lẫn máu văng đầy đất.
Trịnh cục phó bảo cảnh sát phân cục về trước, vụ này sẽ do thị cục tiếp quản.
Tôi để ý thấy trong đám xác chết có mấy người chừng bốn năm mươi tuổi, chắc có lẽ là thành viên băng nhóm buôn người ngày xưa, hồi đó là cắc ké, giờ cũng leo lên làm đại ca. Tuy nhiên có một điều may mắn là, lần này không có người dân vô tội nào bị liên lụy.
Tôi để ý thấy chân tường có mảnh kính vỡ, rơi từ giếng trời xuống, còn rải rác mấy nơi, liền hỏi Tiểu Đào: "Tiếng súng có thể làm vỡ kính không?"
Nàng nhìn bốn xung quanh, nói: "Ở đây trống trải, sóng âm dao động qua lại, bị cường hóa, rất có khả năng."
Trong góc tường, tôi tìm thấy một mẩu khăn giấy có dính máu, đưa lên mũi ngửi ngửi: "Đây là máu của hung thủ để lại."
Tiểu Đào hỏi: "Sao anh biết?"
Tôi giải thích: "Chất máu sền sệt, bên trong còn có axit dạ dày lẫn với nước bọt, đây là nôn ra."
Tại sao hung thủ lại nôn ra máu? Hắn bị bệnh? Nghĩ tới đây tôi lại nhóm lên một nghi ngờ, tại sao bản thân hung thủ thổi Huân lại không trúng chiêu, chẳng lẽ hắn bị điếc?
Tôi đứng dậy, đang định nói nghi vấn của mình cho Tiểu Đào thì đột nhiên một khúc nhạc ai oán thê lương vang lên, chui vào tai từng người có mặt ở hiện trường. Thì ra hung thủ cố ý dẫn dụ chúng tôi tới đây, để một mẻ lưới giết sạch chúng tôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất