Chương 308: Trương Cửu Lân đối đầu Đoạn Tràng Huân
Tra rõ được vị trí, chúng tôi lập tức lên đường. Hoàng Tiểu Đào chọn mấy cảnh sát tương đối thuộc Đạo Đức Kinh đi theo. Chuẩn bị đi, tôi hỏi Trương Cửu Lân: "Không đi cùng à?"
Trương Cửu Lân thở dài: "Thực ra ta quen hành động buổi tối hơn. Thôi, đi thì đi."
Mọi người lái xe tới nghĩa trang Long Sơn, nơi này tôi đã từng tới một lần, chính là nơi an táng sư phụ Mã Quốc Trung của Tiểu Đào. Lo nàng súc cảnh sinh tình, lát nữa bị ma âm ảnh hưởng sẽ không chống đỡ nổi, tôi nói: "Cô ở ngoài canh giữ, tôi với Trương ca vào."
Tiểu Đào nói: "Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, đừng sợ, chuyện đó tôi đã không để trong lòng nữa rồi."
Tôi vẫn kiến quyết không cho nàng vào trong, cuối cùng nàng dùng tư cách đội trưởng ép tôi, tôi đành nhượng bộ: "Cũng được thôi, nhưng cô đi vào thì phải đồng ý với điều kiện đó là giao súng cho tôi."
Hoàng Tiểu Đào đồng ý, tháo toàn bộ đai súng xuống choàng lên người tôi, đồng thời dặn dò kỹ, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được nổ súng.
Nghĩa trang được những hàng cây xanh chia thành từng khoang nhỏ, tạo cho người ta một cảm giác trang nghiêm, nhưng tầm nhìn thì không tốt lắm. Đám cảnh sát tay lăm lăm súng ngắn, thận trọng dò bước, Trương Cửu Lân thì dán mấy lá bùa trên các bia mộ xung quanh, hành động của hắn đã không còn khiến tôi tò mò.
Đột nhiên trong lùm cây có một bóng đen vọt ra, tôi nhận ra đó là một nam giới trung niên, mặt đeo khẩu trang liền lập tức quát: "Tên kia rất khả nghi, mau chặn hắn lại!"
Tốp cảnh sát được huấn luyện nghiêm ngặt vòng ra đánh bọc sườn, miệng hô: "Đứng im, cấm nhúc nhích!"
Gã trung niên vẫn cứ chạy loạn giữa đám bia mộ, mặc dù Trịnh cục phó đã ra chỉ thị, gặp hung thủ có thể trực tiếp bắn hạ, nhưng tất cả vẫn cố hết sức để bắt sống hắn.
Rất nhanh, cảnh sát đã chặn kín đường đi, khép chặt vòng vây, gã trung niên chỉ còn biết giơ tay lên đầu, thúc thủ chịu trói.
Tôi cười, nói với Trương Cửu Lân: "Xem kìa, chẳng tốn chút sức lực nào."
Trương Cửu Lân lắc đầu: "Trên người hắn không có âm khí, không phải là hung thủ!"
Đột nhiên có người la lên: "Tống cố vấn, ngươi tới đây xem, hắn sao rồi?"
Tới nơi, gã trung niên đang nằm co quắp dưới đất, bọt mép sùi ra bên dưới khẩu trang, sau đó hai mắt trợn trắng, nằm ngửa ra đất. Tôi lập tức ngồi xuống kiểm tra, trên khẩu trang của hắn nồng nặc mùi thuốc chuột, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Tôi cởi áo khoác hắn ra, bên dưới có thêu chữ 'Quản lý nghĩa trang Long Sơn', thì ra hắn nghe phải ma âm, đang tiến hành tự sát, sợ cảnh sát bắt được sẽ đưa mình đi cứu chữa nên mới cuống cuồng chạy trốn.
Tôi nói: "Mau đưa hắn tới bệnh viện, vẫn còn cứu được!"
Trương Cửu Lân lại hô to hơn: "Tất cả mau dạt ra sau lưng ta!"
Ai nấy đều tỏ ra khó hiểu, đột nhiên một trận tiếng rít truyền tới từ trong rừng cây, khiến lá rụng tán loạn. Những chiếc lá chưa rơi xuống đất đã tan thành bụi, hàng loạt bia đá trong nghĩa trang cũng nứt vỡ phát ra tiếng răng rắc. Tôi cảm giác huyết dịch toàn thân sôi trào, bộ não cứ như muốn vỡ ra.
Trong lúc hoảng loạn, có người bắn mấy phát súng chỉ thiên, muốn triệt tiêu âm thanh quỷ quái. Sau đó mọi người mới nhớ ra niệm Đạo Đức Kinh.
Mọi người đọc vang Đạo Đức Kinh, nhưng nó chỉ có thể ngăn được tổn thương tinh thần, chứ không chống đỡ được tổn thương vật lý. Mấy cảnh sát đột nhiên quỳ xuống, hai mắt đỏ ngàu, máu chảy ròng ròng xuống má, tình cảnh vô cùng thảm thiết.
Tôi cảm giác lồng ngực mình cuồn cuộn máu chảy, đau đớn như muốn vỡ ra, chợt thấy ngòn ngọt, một dòng máu nóng từ thực quản chảy ngược lên, quỳ dưới đất, miệng nôn ra một ngụm máu.
Hoàng Tiểu Đào cũng đang quỳ dưới đất, bịt chặt hai tai, toàn thân đã sắp vỡ vụn, nhưng tôi chẳng có cách nào bảo vệ, chỉ trách ma âm đã được phóng đại lên vô hạn. Đột nhiên trong đầu tôi nảy sinh dục vọng tự sát mãnh liệt, vô thức đưa tay sờ vào báng súng.
Rất may lý trí đã ngăn cản hành động này của mình, tôi nghiến răng tiếp tục đọc Đạo Đức Kinh.
Mọi người bị ma âm tấn công tới mức nội tạng gần như vỡ ra, chỉ duy có Trương Cửu Lân không việc gì. Hắn đứng sừng sững, mắt khép hờ, cứ như thiên thần hộ mệnh của chúng tôi, miệng lẩm bẩm: "Thiên địa hữu chính khí, hữu đa tạp. Hạ tức là non sông, thượng tức là nhật tinh."
Giọng hắn không lớn, nhưng câu chữ rất rõ ràng chui vào lỗ tai tôi, sau đó hắn đột nhiên mở mắt trừng trừng, hét lớn: "Hạo nhiên chính khí, Khai!"
Vừa dứt lời, bất chợt chu vi hơn 10m xung quanh hắn sóng yên gió lặng, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng nhạc ai oán của ma âm, nhưng sóng xung kích của nó đã bị triệt tiêu hoàn toàn. Xung quanh giống như xuất hiện một vòng bảo vệ vô hình, bên ngoài ác phong gào thét, trời đất biến sắc, bên trong lại bình an vô sự.
Mọi người thở phào đứng lên, Trương Cửu Lân quát: "Tiếp tục đọc Đạo Đức Kinh, đừng có dừng!"
Chúng tôi không dám lơ là, tiếp tục đọc. Ma âm lần này kép dài rất lâu, phải chừng 5 phút mới dừng lại, Trương Cửu Lân lúc này mới thở phào: "Đây chính là bản đầy đủ của Tần Quyết, nếu không phải ta có sự chuẩn bị từ trước, thì giờ toàn quân đã diệt vong."
Nhân viên quản lý nghĩa trang đã bị sóng xung kích giết chết, tôi không có thời gian trì hoãn, vội ra lệnh: "Mau lục soát!"
Trương Cửu Lân chỉ một hướng: "Hắn ở kia!"
Mọi người chạy tới, từ xa tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh. Rốt cuộc cũng tìm được trong lùm cây một người thiếu niên không cao lớn lắm, mặc áo len, đang cuống cuồng bỏ chạy. Đột nhiên hắn móc trong túi ra một cái đầu lâu trắng hếu có đục lỗ.
Cảnh sát đồng loạt chĩa súng về bóng lưng hắn, tên thiếu niên đưa Đoạn Tràng Huân lên miệng, thổi bừa không theo điệu gì, bất chợt một làn sóng ấm như bài sơn đảo hải ập tới chúng tôi, cảm giác như một bức tường vô hình lao tới.
Tôi đột nhiên ý thức được, có thể dùng khoa học để giải thích, Đoạn Tràng Huân phát ra là sóng siêu âm. Sóng siêu âm không nằm trong ngưỡng nghe của con người, nhưng nó có thể khiến chất lỏng sinh ra cộng hưởng, mà 90% cơ thể người là chất lỏng. Thời kỳ chiến tranh lạnh, người Mỹ từng nghiên cứu một loại vũ khí siêu âm tên là Mike, có thể khiến kẻ địch chết ngay bên trong xe tăng.
Lá cây, bụi đất cứ như bị sóng đánh bay lên, mấy cảnh sát chạy phía trước bị hất văng súng trong tay. Sau đó tôi cũng trúng chiêu, toàn thân văng về phía sau, đụng trúng một người, người đó la lên, thì ra là Tiểu Đào.
Sóng siêu âm vẫn tiếp tục lan rộng, khiến cây cối tróc vỏ, vài con chim đang bay cũng bị chấn động mà rơi xuống, trong tình thế nguy cấp, tôi xoay người ôm chặt lấy Tiểu Đào. Sóng siêu âm ập tới, giống như một chiếc xe lu đâm trực tiếp lên người tôi, có cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng tan vỡ, máu trong cổ họng tuôn ra như suối.
Toàn bộ cảnh sát cũng ngã lăn ra đất, mất đi năng lực chiến đấu. Trương Cửu Lân thì xẹt qua chúng tôi, trong hoảng hốt, tôi mơ hồ trông thấy người hắn như phát ra một luồng thiên đạo chính khí, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi, giống như một thiên thần.
Rất nhanh Trương Cửu Lân đã đuổi kịp tên thiếu niên, tiếng đánh nhau từ xa vọng lại. Nhưng tôi cảm giác mình không còn trụ được nữa, ngất đi, tay vẫn ôm chặt Tiểu Đào.
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, Tiểu Đào vẫn đang hôn mê. Tôi vội vỗ vỗ mặt nàng, gọi mấy lần Tiểu Đào mới từ từ mở mắt, mơ hồ hỏi: "Chúng ta rốt cuộc bị sao vậy?"
Tôi nói: "Chúng ta bị tập kích, thứ này người bình thường căn bản không chống đỡ nổi..."
Nói tới đây tôi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt tập trung về một hướng, nơi đó Trương Cửu Lân đang ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt, đôi Trảm Quỷ Song Đao cắm dưới đất, toàn thân bê bết máu.