Chương 310: Thuê nhà nghỉ?
Tôi lau lớp máu quạ trên mi mắt, lập tức những hình ảnh dị thường biến mất, quay qua nói với Trương Cửu Lân: "Ngươi vừa nãy nói cần ta hiệp lực, hiệp lực bằng cách nào?"
Trương Cửu Lân cười: "Thứ cho ta tạm thời giữ bí mật, nhưng ta đảm bảo ngươi sẽ không gặp nguy hiểm. Giờ đi tìm nơi nào dẫn dụ Đoạn Tràng Huân đây?."
Tôi đáp: "Dựa theo thuyết ân dương của ngươi, thì tìm nơi nào dương khí cao nhất trong thành phố đúng không?"
Hắn lại cười: "Nhầm rồi, nếu như vậy Đoạn Tràng Huân sẽ không dám tới, ta muốn tìm một nơi âm khí không quá nặng mà dương khí cũng không quá cao, hơn nữa không ảnh hưởng tới người dân mà phải có chỗ mai phục."
Hoàng Tiểu Đào lên tiếng: "Trụ sở huấn luyện võ cảnh! Ở đó buổi tối không có ai, xung quanh có thể bố trí tay súng bắn tỉa mai phục."
Tôi gật đầu: "Được, vậy tới đó đi."
Chúng tôi gọi điện báo cho Trịnh cục phó, đồng thời bảo cản sát canh giữ thả ông ta ra, gặp nhau ở trụ sở huấn luyện võ cảnh. Trương Cửu Lân nói cần thêm mấy cảnh sát có sát khí nặng, Vương Nguyên Thạch đương nhiên là một trong số những người đáp ứng yêu cầu.
Đám cảnh sát hôn mê đã được Trương Cửu Lân đánh thức, một số bị thương nặng thì tới bệnh viện, số còn lại đi theo chúng tôi.
Lên xe, Tiểu Đào hỏi: "Phải rồi Trương ca, ngươi có thể giao tiếp được với ma quỷ à?"
Trương Cửu Lân đáp: "Nói chung là đúng."
Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi: "Nếu như dạy chiêu này cho Tống Dương, sau này chẳng phải phá án sẽ càng thuận lợi hơn sao."
Tôi xua tay: "Không, thi thể không biết nói dối, nhưng quỷ hồn thì có, ít nhất sẽ nói mấy lời có lợi cho mình, như thế sẽ làm đánh lạc hướng điều tra. Tôi dùng tài năng tổ tiên truyền lại là đủ rồi, không cần vẽ rắn thêm chân."
Trương Cửu Lân có vẻ nhìn tôi bằng ánh mắt khác, trên đường còn hỏi tôi mấy chuyện liên quan tới tổ tiên họ Tống.
Lúc đi ngang qua thị cục, Tiểu Đào xuống tiệm tạp hóa kế bên mua một chút đồ ăn, nước uống. Hôm nay chúng tôi đã làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, hàng ngày tôi không chịu tập thể dục thể thao, thể lực đã bị tổn hại. Ấy vậy mà Trương Cửu Lân cứ như không, hắn nói đã sớm quen với cuộc sống như thế này.
Ban đầu tôi vốn tính sẽ lấy vật tà âm đi, nhưng Trương Cửu Lân đã tận tâm tận lực trợ giúp, nếu còn chơi hắn một vố thì thật không có đạo nghĩa, vì vậy tôi thấp giọng nói với hắn: "Có chuyện này ta phải nói rõ với ngươi, Đoạn Tràng Huân quả thực quá nguy hiểm, ta coi nó là mục tiêu phải phá hủy, để bồi thường ta sẽ đưa ngươi 10 triệu tiền thù lao, thị cục cũng chấp thuận rồi."
Trương Cửu Lân nhướn mày: "Tiền không có ý nghĩa lớn đối với ta. Vật tà âm ta bắt buộc phải thu, nếu không sẽ không ăn nói được với người đã nhờ vả."
Tôi nói: "Rồi sau đó ngươi lại bán nó đi, há chẳng phải sẽ tạo thành bi kịch kế tiếp? Lần này chúng ta hợp sức đã sứt đầu mẻ trán, lần tới ai sẽ đứng ra ngăn chặn nó?"
Trương Cửu Lân cười: "Tấm lòng của ngươi thật vĩ đại, ta nói câu này không hề có ý châm chọc. Nhưng ngươi vẫn chưa hiểu hết về nghề này của ta."
Hắn nói cặn kẽ, thương nhân âm phủ không phải là trực tiếp bán vật tà âm nguy hiểm đi, mà họ sẽ hóa giải vong linh trên đó trước, chỉ giữ lại một tác dụng nho nhỏ của vật tà âm, nhưng không hại được người nữa. Sau đó mới mang đi bán.
Hắn còn đưa ra mấy ví dụ, trong nước có mấy tập đoàn nổi tiếng, hay mấy ngôi sao hạng nhất đều từng mua vật tà âm của hắn. Tuy cũng có tác dụng phụ, nhưng vẫn giúp cho thành công sự nghiệp của họ.
Vật tà âm tương đương với một dụng cụ chuyển hóa phúc báo, nói cách khác, nếu giảm tuổi thọ, tăng tài vận sẽ không làm ảnh hưởng tới tổng số phúc báo. Đây chẳng qua cũng là một lựa chọn, có người muốn phát tài, thì chết sớm vài năm cũng cam tâm.
Nghe xong, tôi vẫn bán tín bán nghi: "Đoạn Tràng Huân giết người này, mà cũng có thể giúp người sao?"
Hắn tỏ ra thần bí, nói: "Nói theo cách của người trong nghề, nó còn có thể cứu người. Ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, sau khi qua tay ta, nó sẽ không thể hại ai được nữa."
Tôi có vẻ bị hắn thuyết phục, nhưng vẫn chưa yên tâm hoàn toàn, nghiêm túc nói: "Nếu sau này ta nghe được ở nơi nào đó xảy ra vụ án tự sát kỳ lạ, mà có liên quan tới Đoạn Tràng Huân, thì ta sẽ cho ngươi và Lý Mặt Rỗ ngồi tù, trong tay ta có con át chủ bài để làm việc này."
Trương Cửu Lân khẽ cau mày: "Tiểu tử này đúng là không đơn giản, có điều qua quãng thời gian ngắn ngủi quen biết, ta tin ở nhân phẩm của ngươi, đồng ý!"
Con át chủ bài của tôi chính là sự mất tích bí ẩn của vợ trước Lý Mặt Rỗ - Như Tuyết, tôi tra ra được thông qua cục cảnh sát Vũ Hán. Kỳ quái là cha mẹ vợ cũ của hắn không báo án, mà chỉ mang con gái của Lý Mặt Rỗ đi, trực giác của tôi mách bảo, trong chuyện này có uẩn khúc to lớn.
Hắn và Lý Mặt Rỗ là người trong giang hồ, việc dính líu tới án mạng chẳng có gì lạ. Thậm chí tôi còn dám khẳng định Trương Cửu Lân đã từng giết người, kẻ từng giết người có khí tức rất khác người thường.
Chúng tôi tới trung tâm huấn luyện võ cảnh, cả trung tâm tọa lạc trên một ngọn đồi ở vùng ngoại ô, là một khoảng sân lớn với vài dãy phòng. Hàng năm có hàng trăm tân cảnh bị đưa tới đây, tiếp nhận huấn luyện kiểu địa ngục. Nghe nói thỉnh thoảng sẽ có tình huống đặc biệt, nửa đêm tập kích bắt giữ toàn bộ học viên, tra khảo họ để kiểm tra độ trung thành.
Cái này tôi nghĩ là bịa đặt, không có thật, nhưng võ cảnh huấn luyện đúng là vô cùng tàn khốc, tỷ lệ vượt qua chỉ có 60%. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy nể trọng vị cựu huấn luyện viên trưởng Vương Nguyên Thạch.
Lúc chúng tôi tới, Vương Nguyên Thạch và cục phó đã chờ sẵn. Vương Nguyên Thạch quen thuộc nơi này còn hơn nhà mình, tự đi đóng cầu giao điện, bố trí cho chúng tôi mấy căn phòng để nghỉ ngơi lấy sức. Tôi đổ ập xuống giường, nhất thời cơn buồn ngủ dâng lên, vội vàng vỗ vỗ vào má mình để tỉnh táo lại.
Những cảnh sát khác thì hút thuốc để lấy tinh thần, trong phòng tràn ngập khói thuốc nồng nặc. Hoàng Tiểu Đào kéo tay tôi, nói: "Đám này nghiện như nghiện ma túy, ta đi ra ngoài chút đi."
Chúng tôi ra ngoài, tối nay trăng sáng, sao thưa, gió mát nhè nhẹ. Trên áo Tiểu Đào có một bãi máu lớn đã khô, là máu của tôi phun vào, tôi áy náy nói: "Lỡ làm bẩn áo cô rồi, để mai kia tôi mua cho cô cái mới."
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Cái áo này của tôi rất quý, chỉ mua một cái mới chưa đủ, tôi còn muốn anh dẫn đi xem phim, dạo phố, ăn hàng..."
Tôi thuận miếng tiếp một câu: "Thuê nhà nghỉ?"
"Thuê cái đầu anh đấy!" Tiểu Đào đánh yêu tôi một cái: "Đầu óc tiểu tử nhà anh ngày càng đen tối!"
Tôi vội chối: "Không, không, trái tim tôi vẫn còn trong sáng lắm."
Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cái bệ dùng để huấn luyện cảnh sát, Tiểu Đào cũng ngồi cạnh tôi, cả hai ngẩng đầu lặng lẽ ngắm trăng, nói vài câu bông đùa:
"Trăng hôm nay tròn quá!"
"Đúng thế, sao lại tròn vậy nhỉ?"
Tôi cảm giác gò má nàng từ từ nóng lên, chính tôi cũng có chút căng thẳng, sau vụ cái hôn trên sofa, chẳng ai nhắc lại chuyện đó, hơn nữa cũng chưa có cơ hội ở riêng với nhau.
Mặc dù Tiểu Đào tính cách vô tư thoải mái, nhưng vẫn là một cô gái chưa có kinh nghiệm yêu đương, với nụ hôn đầu sẽ rất xấu hổ, đương nhiên đó cũng là nụ hôn đầu của tôi.
Yên tĩnh một hồi, tôi bắt đầu càn rỡ, tay vòng qua vai, định ôm nàng.
Tiểu Đào đột nhiên xoay người: "Tống Dương, có lúc nào anh cảm thấy mỏi mệt không?"
"À không, chỉ vừa nhìn thấy cô, mọi mệt mỏi đều tan biến hết."
Nàng thẹn thùng cười nói: "Sao miệng lưỡi anh ngọt như kẹo thế."
Lời nói của tôi trở nên thiếu mạch lạc: "Có muốn nếm thử không?"
Vừa nói, Tiểu Đào liền sát lại gần, tôi có thể cảm giác được hơi thở của nàng đang phả vào mặt mình. Ngay đúng lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì đột nhiên phía trong sân vang lên tiếng nhạc ai oán...