Âm Phủ Thần Thám

Chương 311: Đề hình quan đại Tống

Chương 311: Đề hình quan đại Tống


Hai chúng tôi giật nảy mình, nhưng khúc nhạc vừa cất lên thì đột nhiên dừng lại, hình như nó phát ra từ phía cổng chính.
Chúng tôi chạy tới, Trương Cửu Lân và Lý Mặt Rỗ đang đứng ở đó, Lý Mặt Rỗ xách một cái túi lớn, trên tay cầm một cái Huân hiện đại, khúc nhạc vừa rồi là do hắn thổi. Thì ra Lý Mặt Rỗ đi mua ít dụng cụ, Trương Cửu Lân sợ hắn không biết đường nên ra cổng đón.
Lú Mặt Rỗ cười cười: "Xin lỗi, có dọa các ngươi không, ta thử một chút xem cái huân này có thổi được hay không ý mà."
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày mắng: "Lý Mặt Rỗ, ngươi chán sống à? Trên lầu có mấy tay súng bắn tỉa mai phục, chút nữa thì bắn chết người rồi, biết không?"
Lý Mặt Rỗ bị dọa sợ đến cứng họng, Tiểu Đào chỉ nói vậy thôi chứ đặc nhiệm còn chưa có tới.
Trương Cửu Lân mua một đống dụng cụ kỳ lạ, hắn nói lát nữa sẽ bày một trận pháp trong sân, lần này quyết không để hung thủ chạy thoát, còn dặn dò kỹ càng chúng tôi, không phải tình thế bắt buộc thì ngàn vạn lần đừng bắn lén hung thủ.
Nói xong, Trương Cửu Lân và Lý Mặt Rỗ bắt đầu chuẩn bị, họ bày một cái trận pháp khó hiểu, bốn phía đặt rất nhiều huân, sau đó ném cho tôi một cái túi, ra lệnh: "Ngươi thay cái này vào."
Tôi mở ra xem, là một bộ áo thời Tống màu tím, lập tức lắc đầu: "Ngươi đang chơi đùa trò gì vậy, ta không phải người thích cổ trang."
Trương Cửu Lân nghiêm mặt: "Ngươi trông ta giống đang đùa sao? Ý của ta là ngươi mặc quần áo của Đề hình quan Tống Từ lên, dẫn dụ vong linh trong Đoạn Tràng Huân ra, việc này coi như là giải quyết tận gốc, sức mạnh của vật tà âm sẽ giảm đi rất nhiều."
Xấu hổ quá, ở đây có không ít cảnh sát quen mặt, nhất định sau này sẽ còn lôi chuyện này ra trêu tôi. Tôi hỏi: "Bắt buộc phải như vậy?"
Trương Cửu Lân đáp: "Đó là biện pháp ổn thỏa nhất, nếu ngươi không chịu phối hợp, sẽ không cách nào hàng phục Đoạn Tràng Huân!"
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Trương Cửu Lân chắc như đinh đóng cột: "Nếu là người khác, ta không dám chắc. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không, dương khí trên người hắn không giống người thường, lại thừa kế dòng máu của Tống Từ, kèm theo một luồng chính khí lẫm liệt. Những vong linh bình thường không dám chạm vào hắn, hơn nữa hắn còn là một xử nam."
Mặt tôi đỏ bừng lên, có một cảm giác kích động muốn mắng người, Tiểu Đào che miệng cười nói: "Tống Dương, anh mau hợp tác một chút đi, tôi cũng muốn xem anh mặc cổ trang trông như thế nào."
Tôi nói: "Cấm được cười nha!"
Nói rồi tôi tìm chỗ không người thay quần áo. Cổ trang khá là rườm ra, mặc vào rất mất thời gian, nào là mũ quan, áo dài, giày vải. Quan phục triều Tống cũng tương đối đơn giản, không có những hình thêu phân chia cấp bậc như Kỳ Lân, Mãng Xà, Tiên Hạc, mà chỉ dùng màu sắc để phân biệt. Bộ quan phục này màu tím, chức quan lớn nhất mà Tống Từ nắm giữ là Nhị Phẩm Bộ Hình Tả Thị Lang. Bộ áo này gần như chân thực, chỉ thiếu vài chi tiết nhỏ ví như trang sức túi bội ngư...
Mặc đồ xong đi ra, Hoàng Tiểu Đào nói: "Thật là đẹp trai!"
Tôi ngượng ngùng: "Đừng có trêu tôi."
Hoàng Tiểu Đào búng búng cánh chuồn trên mũ: "Cái cánh nhỏ này nghịch cũng hay đấy."
Tôi sầm mặt quát lớn: "Điêu dân to gan!"
Hoàng Tiểu Đào bật cười khanh khách: "Diễn cũng giống đấy, khi nào có dịp, hai ta diễn kịch cổ trang đi."
Trương Cửu Lân nói đùa: "Vợ ta làm ở công ty điện ảnh, nếu các ngươi muốn, ta nói giúp để nàng kiếm mấy vai quần chúng cho."
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi cái cánh chuồn trên mũ để làm gì, có phải dùng phân chia cấp bậc không? Dù sao thì Trương Cửu Lân vẫn còn đang phải chuẩn bị, tôi phổ cập kiến thức cho nàng một chút vậy. Nghe nói, ngày trước sau khi Triệu Khuông Dẫn lên làm hoàng đế, văn võ bá quan dưới trướng bắt đầu tranh đấu giành quyền lực, chia bè kết phái, ngay trong buổi triều mà cứ ghé tai thì thầm to nhỏ, chẳng có phép tắc gì. Triệu Khuông Dẫn rất tức giận nhưng không tiện phát tác, bèn thêm một đôi cánh chuồn trên mũ quan, chỉ cần ai nghiêng đầu là bị phát hiện, cho nên đám văn võ bá quan hết dám châu đầu ghé tai trên triều.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Anh đúng là hiểu biết rộng."
Lát sau, đội đặc nhiệm tới, Tiểu Đào bố trí một chút, họ liền lên cái mái nhà mai phục. Trương Cửu Lân gõ ngón tay, bảo tôi đứng giữa sân, nhìn ra cổng chính. Cổng chính rộng mở, chuẩn bị nghênh đón khách nhân, những người khác không được ló mặt.
Tôi không yên tâm, hỏi: "Ở đây nhiều người như vậy, hắn có dám tới không?"
Trương Cửu Lân giải thích: "Ta đã yểm bùa che nắng xung quanh, nó sẽ không cảm giác được khí tức của người sống."
Tôi hỏi tiếp: "Ta phải nói gì không?"
Trương Cửu Lân cười: "Tự mình phát huy, tùy cơ ứng biến!"
Vương Nguyên Thạch tắt hết đèn, mọi người yên vị ở chỗ mai phục, một mình tôi đứng giữa sân. Đứng cả nửa tiếng đồng hồ, hai chân tôi cũng sắp tan chảy, thì đột nhiên lúc này, một trận âm phong nổi lên, tôi nhất thời cảnh giác cao độ, những tay súng bắn tỉa trên mái nhà cũng lên đạn, sẵn sàng đón địch.
Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm ra cổng, không dám thở mạnh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đột nhiên cuồng phong gào thét, cát đá bay tứ tung, tôi giơ tay che mắt theo bản năng.
Lúc hạ tay xuống, bỗng phát hiện một người cổ đại trước mặt, mặc quần áo phạm nhân, người hắn đầy máu, gầy như que củi, bộ mặt dữ tợn.
Tên phạm nhân nghiến răng nghiến lợi: "Tống Từ, quả nhiên là ngươi. Cừu Nhị ta khổ cực lắm mới tìm được ngươi, hôm nay ta muốn nợ máu phải trả bằng máu!"
"Cừu Nhị?" tôi kinh ngạc, tròn Thần thiên xử án có nhắc tới tên hắn. Người này là một kẻ sát nhân hung ác nhất mà Tống Từ từng gặp, cũng là kình địch cả đời của ông.
Chẳng lẽ cái Huân kia được làm bằng chính đầu lâu của hắn? Tôi nghiêm nghị quát: "Cừu Nhị to gan, năm đó bản quan đã trị tội ngươi, vậy mà ngươi còn bám dai như đỉa, tiếp tục gieo họa nhân gian?"
Cừu Nhị cười như điên dại: "Giờ lão tử đã là quỷ vương, ngươi có thể làm gì được ta? Mối thù ngàn năm cũng nên chấm dứt ở đây thôi, hôm nay người không chết thì ta tiêu tán!"
Dứt lời, da thịt hắn đột nhiên trở nên thối rữa, máu me be bét tấn công về phía tôi. Tôi bị dọa sợ tới lùi về sau một bước, Trương Cửu Lân vội hét lên: "Đừng cử động!"
Một ánh sáng màu xanh lam xẹt tới, là đôi song đao Trảm Quỷ của Trương ca, Cừu Nhị bị ép lui về phía sau. Trương Cửu Lân nhảy tới, túm lấy chuôi đao, đột nhiên móng tay của Cừu Nhị mọc dài, trở nên vô cùng sắc bén, giao đấu với Trương Cửu Lân.
Hai người chiến đấu kịch liệt, tôi đứng chết trân nhìn cảnh này, hắn đang đánh nhau với ma, trên đời lại có chuyện ly kỳ như vậy sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên xung quanh, các tay súng bắn tỉa vẫn đang nhìn sững sờ, không ai dám nổ súng.
Hai người đánh nhau một hồi, đột nhiên thân hình Cừu Nhị thu nhỏ lại, hắn 'biến thân' thành một thiếu niên, tay cầm Đoạn Tràng Huân, đưa lên miệng thổi. Lúc này, hàng chục cái huân xung quanh trận pháp cũng kêu vang.
Một trận sóng siêu âm mạnh bạo từ trong Đoạn Tràng Huân thổi tới, khiến mọi người đứng không vững. Nhưng lần này có vẻ nó không kinh khủng như trước, hình như đã bị ràng buộc bởi trận pháp trên đất.
Thế nhưng Trương Cửu Lân đứng trong trận, lại bị chấn động tới run chân, miệng phun ra ngụm máu tươi, tôi lo lắng cho an nguy của hắn, hô lớn: "Nổ súng!"
Trương Cửu Lân miệng đầy máu, vẫn cố hét lên: "Đừng bắn!"
Tôi nói: "Không, phải bắn!"
Trương Cửu Lân vẫn kiên định: "Không được bắn!"
Hướng mắt nhìn một cái, những đặc nhiệm mai phục trên mái nhà đều bị chấn động khiến bị choáng, không ai nổ súng. Đúng lúc này một tiếng súng khô khốc vang lên, quay đầu nhìn lại, là Vương Nguyên Thạch, nòng súng sniper còn vương khói.
Tên thiếu niên rùng mình một cái ngã ra đất, Đoạn Tràng Huân trong tay cũng rơi ra, tất cả trở nên tĩnh lặng...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất