Âm Phủ Thần Thám

Chương 313: Vương Đại Lý gây dựng sự nghiệp

Chương 313: Vương Đại Lý gây dựng sự nghiệp


Vụ án Đoạn Tràng Huân kết thúc, tôi giữ lời hứa tới nhà Băng Tâm chơi.
Tôn Lão Hổ đã từ trên tỉnh trở về, lần này trông ông ta rất mệt mỏi, chuyến đi để nghiên cứu đối sách chống lại tổ chức thần bí kia. Tôi cả ngày ngồi chơi game với Băng Tâm, cũng chẳng nói với ông ta câu nào.
Cơm nước xong, Tôn Lão Hổ gọi tôi lên sân thượng, trông có vẻ nghiêm túc, nói: "Đại chất tử à!"
Tôi nghĩ là ông ta muốn nói với tôi tin tức gì quan trọng, định mở miệng thì ông ta nói tiếp: "Dạo này thấy quan hệ giữa ngươi với con gái ta rất tốt. Thực ra mà nói, giao nó cho ngươi ta rất yên tâm. Tuy nhiên có đôi lời trưởng bối ta phải dặn dò ngươi. Ta không phải loại gia trưởng bảo thủ phong kiến, biết rằng con gái lớn sẽ không ở cùng cha nữa, nhưng là con trai, ngươi nhất định phải có ý thức tự bảo vệ, chỉ cần phá thai một lần, cơ thể sẽ bị ảnh hưởng cả đời."
Tôi suýt chút nữa thì hộc máu, nghiêm túc nửa ngày hóa ra là ông ta nói chuyện này, tôi giải thích rõ ràng: "Tôn thúc thúc, tôi với Băng Tâm chỉ là bạn rất thân mà thôi, không có phát triển tới mức đó, hơn nữa..."
Nghĩ lại, quan hệ của tôi với Tiểu Đào thuộc về riêng tư cá nhân, không cần thiết phải nói ra. Tôn Lão Hổ đầy kinh ngạc nói: "Ta hiểu lầm ư? Có điều ta thấy hai đứa vô tư như vậy, nếu sau này chung sống thì trong lòng cũng rất yên tâm. Thân làm cha chỉ sợ con gái mình bị tiểu tử nào đó lừa tình bỏ rơi. Ngày nào trên TV cũng đưa tin mấy tên sở khanh lừa gái rồi bỏ rơi, ta nghĩ nếu chuyện này mà xảy ra trong nhà ta, ta sẽ phát điên mất."
Tôi xấu hổ, vội lảng qua chuyện khác, hỏi chính sự. Nhưng vừa hỏi tới thì Tôn Lão Hổ cứ cười ha hả, lảng tránh câu trả lời, nói gì thì nói, chuyện này có lẽ liên quan tới bí mật quốc gia, tôi cũng không gặng hỏi thêm.
Quãng thời gian này chỉ có Vương Đại Lý là nhiều biến chuyển nhất, hắn đã lấy được bằng lái, bắt đầu lái con merc cảnh sát cấp cho mà quyền sở hữu thuộc về tôi, nhưng quyền sử dụng thuộc về hắn.
Ngày đầu ra ngoài thử xe, hắn mặc một bộ âu phục, tôi liền chọc: "Bất tri bất giác liền biến thành loại người mà mình ghét nhất. Giờ mà gọi ngươi là phú nhị đại cũng đầy người tin."
Vương Đại Lý la lên: "Sao lại lấy cái danh phú nhị đại ra để làm nhục ta? Hai chúng ta phải tay trắng dựng lên sự nghiệp của phú đệ nhất!"
Tôi nói: "À phải, việc gây dựng sự nghiệp của ngươi tới đâu rồi?"
Vương Đại Lý xua tay: "Để sau hãy nói. Ta vừa mới học lái xe, còn chưa thuần thục lắm, ngươi đừng nói chuyện kẻo ta phân tâm."
Hai chúng tôi dạo quanh mấy con phố gần trường một vòng, tới trưa Đại Lý tìm quán ăn mời tôi ăn cơm, gọi một bàn toàn thức ăn ngon. Vô cớ mà đối đãi ân cần thì không phải lừa đảo cũng là đạo tặc, tôi nói thẳng: "Tiểu tử ngươi có phải định nhờ vả ta cái gì?"
Vương Đại Lý chắp hai tay nói: "Đúng là chuyện gì cũng không qua mắt được ngươi. Việc này...Dương tử...nói thế nào được nhỉ..."
Tôi ngắt lời hắn: "Đừng có dông dài, nói thẳng!"
Vương Đại Lý ngượng ngùng nói: "Bây giờ ta cần một khoản vốn để start up, ngươi có thể cho ta mượn được không?"
Vòng vo nửa ngày thì ra là chuyện này, tôi hỏi: "Bao nhiêu?"
Vương Đại Lý đáp: "Càng nhiều càng tốt."
Trong tài khoản của tôi có hơn 1 triệu, đối với phú nhị đại mà nói có khi còn chả coi là tiền, nhưng đối với tôi nó là toàn bộ vốn liếng. Có điều chẳng nghĩ ngợi gì, tôi nói: "Một triệu có đủ không?"
Vương Đại Lý hớn hở la lên: "Đủ đủ, dư dả!"
Tôi liền bấm điện thoại chuyển khoản, Vương Đại Lý thề non hẹn biển rằng nhất định sẽ trả cho tôi, tôi cũng biết gây dựng sự nghiệp rất vất vả, cũng không muốn tạo áp lực cho hắn, liền đáp: "Không cần trả, cô như ta góp cổ phần. Bất kể sự nghiệp của ngươi thành công hay thất bại, ta đều chiếm một triệu cổ phần, thế nào?"
Vương Đại Lý ra sức gật đầu: "Được, nhất định ta sẽ không làm ngươi thất vọng."
Tôi nhắc nhở thêm: "Có điều phải nói trước, đừng được voi đòi tiên, khoản tiền 1 triệu này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, ngươi mà bảo ta đưa thêm 1 triệu nữa là không có đâu đấy nhé."
Vương Đại Lý vỗ ngực: "Không thành vấn đề. Ta đảm bảo mỗi một đồng đều tiêu trên lưỡi đao!"
Kết quả vừa dứt lời, hắn quay đầu kêu nhân viên đưa tới hai phần đồ ăn đắt nhất, tôi suýt thì hộc máu.
Vương Đại Lý tiếp tục trên trời dưới biển nói về công cuộc gầy dựng sự nghiệp của hắn. Cụ thể là buôn bán cái gì thì hắn không nói với tôi, tôi cũng chẳng quan tâm lắm, dù kết quả xấu nhất là thất bại, thì tôi vẫn có thể đàng hoàng xin việc làm.
Chớp mắt đã đến tháng 5, sinh viên trong trường đã khoác lên mình những bộ áo thun mát mẻ, chỉ còn một tháng cuối cùng là chúng tôi tốt nghiệp.
Lâu lắm rồi cả phòng mới có dịp ngồi cùng nhau, ra chợ mua khoai tây, rau xanh, thịt hầm về uống bia, tha hồ mơ tưởng tương lai. Uống say sưa thì bắt đầu ôm nhau khóc lóc thảm thiết, thương tiếc cho tuổi thanh xuân đã trôi qua.
Lớp chúng tôi thì ba ngày liên hoan một bữa nhỏ, năm ngày liên hoan bữa lớn, kết quả vui qua hóa buồn, lão đại trong phòng tôi có lần uống nhiều quá, xuất huyết dạ dày phải nằm viện.
Có điều chỉ vài ngày sau lão đại đã bình phục, chúng tôi mượn cớ chúc mừng, lại chạy ra quán món cay tứ xuyên nhậu nhẹt. Uống một hồi hai giờ đồng hồ, lão đại với lão nhị say khướt, Vương Đại Lý cũng hơi lơ mơ, chúng tôi dìu nhau về phòng ký túc.
Trời đã tối, trong sân trường có mấy nữ sinh mặc váy ngắn vừa đi vừa cười đùa, Vương Đại Lý ra vẻ trải đời, nói: "Tuổi trẻ thật tốt, trông những nữ sinh hồn nhiên yêu đời này, ta không khỏi nhớ lại lúc ta còn trẻ, cũng đi trên đường giống như vậy, mắt lao láo ngắm nhìn nữ sinh."
Tôi mắng: "Vài ba chén rượu vào là lại nói nhảm. Mau về uống giấm cho tỉnh đi!"
Vương Đại Lý giải thích: "Rượu không say người, người tự say mà. Ai da, Dương tử, ngươi nói xem có phải ta đã quá thất sách không? Cứ đi tranh nhau sứt đầu mẻ trán trong cái mỏ tài nguyên nữ sinh cùng khóa nghèo nàn, sao không tới mấy mỏ giàu có hơn tìm cơ hội chứ. Dù gì cũng là tiền bối đi trước, hẳn rất có hào quang với những nữ sinh khóa dưới, hối hận quá, hối hận quá!"
Tôi cười: "Giờ vẫn còn kịp mà, ngươi đi thử cơ hội xem sao."
Vương Đại Lý xua tay lia lịa: "Hôm nay không được, để hôm khác đi."
Tôi nói: "Đồ nhát chết, ta cá 10 tệ ngươi không dám tới bắt chuyện với mấy nữ sinh lạ mặt này."
Vương Đại Lý lập tức trúng kế khích tướng: "Ai nói ta không dám?"
"Vậy thì lên đi."
"Lên thì lên."
Vương Đại Lý lấy hết can đảm bước về phía mấy nữ sinh kia, được nửa đường lại quay về: "Thôi, trong lòng ta chỉ có một mình Băng Tâm muội muội.".
Tôi khinh thường: "Đồ nhát chết!"
Vương Đại Lý vụng chèo khéo trống: "Duyên phận là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mục tiêu bảy thước dễ trúng, khó cầu mục tiêu sát bên. Nói không chừng đang lơ đãng thì có học muội tìm tới cửa cũng nên."
Tôi giễu cợt nói: "Vậy ngươi đừng tìm bạn gái nữa, mua nải chuối về mà thắp hương."
Chúng tôi đỡ lão nhị với lão đại về phòng trọ, chỉ thấy dưới lầu có một nữ sinh mặc váy màu vàng nhạt, tóc thắt bím, dáo dác ngó vào trong ký túc, giống như đang chờ ai đó. Tôi nói đùa: "Ngươi nói đúng thật, có nữ sinh tới tìm kìa."
Vương Đại Lý thở dài: "Ta cũng không phải là người quan trọng trong trường, nhất định là tìm ngươi."
Vừa dứt lời, nữ sinh quay mặt lại lễ phép hỏi: "Xin hỏi ai là là Tống Dương học trưởng?"
Tôi giật mình, cái miệng Vương Đại Lý chưa đánh răng à, đúng là tìm tôi thật.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất