Âm Phủ Thần Thám

Chương 312: Mầm mống thù hận

Chương 312: Mầm mống thù hận


Tôi và Trương Cửu Lân cùng đi tới, hắn cắn ngón tay, nhỏ mấy giọt máu lên Đoạn Tràng Huân, tôi thì kiểm tra mạch đập của tên thiếu niên. Tên thiếu niên chưa chết, chỉ là tạm thời ngất đi, Vương Nguyên Thạch vừa rồi đã nổ súng bắn trúng vai hắn.
Đây chính là Long Bất Hối mà chúng tôi đang truy tìm, tôi liền bảo Tiểu Đào: "Mau gọi xe cứu thương!"
Lời vừa nói ra, Trương Cửu Lân chợt nắm lấy tay áo tôi: "Vừa rồi ai cho ngươi mù quáng chỉ huy?"
Tôi đáp: "Sợ ngươi xảy ra bất trắc..."
Trương Cửu Lân thở dài một tiếng, nới lỏng cánh tay, nói: "Đa tạ hảo ý của ngươi!"
Cuối cùng Đoạn Tràng Huân cũng được giải quyết, tôi trình bày với Trịnh cục phó, năn nỉ gãy lưỡi ông ta mới đồng ý để Trương Cửu Lân mang Đoạn Tràng Huân đi.
Toàn thân mệt mỏi rã rời, tôi định cởi bỏ bộ quan phục thì Tiểu Đào giữ tay lại, giơ điện thoại lên nói: "Cười cái đi!"
Hai tôi chụp một kiểu ảnh, Hoàng Tiểu Đào nói bức ảnh này sẽ cất đi trân trọng. Sau đó mở ra xem mới phát hiện, gương mặt tôi trên bức ảnh rất mờ nhạt, phía sau xuất hiện một gương mặt đàn ông trung niên, nhiều nét khá giống tôi.
Phải đến mãi mãi sau này tôi mới biết, đó chính là tổ tiên của mình, đề hình quan Tống Từ.
Long Bất Hối được đưa tới bệnh viện cấp cứu, Trương Cửu Lân thì khăn gói trở về, tôi với Tiểu Đào tiễn hắn một đoạn. Lúc lên tàu hắn còn mời tôi có dịp rảnh rỗi thì tới Vũ Hán chơi.
Tôi rất muốn hẹn hò một chuyến đi đâu đó với Tiểu Đào, nhưng đáng tiếc thực tế không cho phép, có mấy chuyện cần giải quyết, như dự lễ truy điệu của những cảnh sát hi sinh, rồi là báo cáo kết án.
Trong báo cáo không nhắc tới Trương Cửu Lân, bởi những chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường, tôi phải tận lực khoa học hóa vấn đề.
Ba ngày sau, Tiểu Đào nói với tôi Long Bất Hối đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, việc lấy khẩu cung chỉ có thể tiến hành trong bệnh viện.
Hai chúng tôi lái xe tới bệnh viện, chỉ thấy Long Bất Hối nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Hoàng Tiểu Đào ra hiệu cho mấy cảnh sát canh gác, bọn họ liền đi ra ngoài đóng cửa, tôi với Tiểu Đào kéo cái ghế lại ngồi bên giường Long Bất Hối.
Tôi nói: "Nói đi, từ đâu ngươi có được Đoạn Tràng Huân, vì sao lại muốn giết cảnh sát?"
Long Bất Hối im lặng mấy giây mới mở miệng: "Ta sẽ có kết cục như anh trai mình sao?"
Tôi đáp: "Không biết, ngươi giết nhiều người như vậy, có lẽ là tử hình."
Long Bất Hối cười lạnh một tiếng: "Ai chứng minh được ta giết người? Ta chẳng qua chỉ là thôi mấy khúc nhạc, sau đó có người tự sát, ai chứng minh là họ liên quan tới ta?"
Tôi thầm nghĩ, đúng là tự cho mình thông minh, thực ra mấy ngày nay ngành tư pháp cùng cơ quan công an đã nghiên cứu kỹ lưỡng xem sẽ khởi tố hắn tội gì. Cuối cùng đi đến thống nhất, sẽ khởi tố hắn tội mưu sát, Đoạn Tràng Huân chỉ là một món công cụ, không khác gì dao hay súng, Long Bất Hối là kẻ chủ mưu, hắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tôi nói: "Sự linh động của luật pháp lớn hơn ngươi tưởng đấy, nếu ngươi muốn lách luật, cứ cho là ngươi nghĩ thổi nhạc cụ không tính là giết người, ta sẽ mang Đoạn Tràng Huân tới thổi trước mặt ngươi."
Long Bất Hối liền kích động, điều này cho thấy hắn vẫn sợ chết. Long Bất Hối giãy dụa kịch liệt, suýt nữa thì giật tung cả giá truyền nước, tôi với Tiểu Đào rất vất vả mới giữ hắn lại được. Hắn nói: "Ngươi là cảnh sát, sao có thể làm chuyện như vậy?"
Tôi nói: "Xin lỗi, ta không phải cảnh sát, chỉ là một tên cố vấn quèn."
Mặt hắn tức thì hòa hoãn lại: "Vậy ngươi hỏi lại đi."
Tôi nói: "Ta chỉ muốn hiểu ngươi hơn, một thiếu niên tiền đồ sán lạn, sao lại trở thành một kẻ cuồng sát nhân?"
Long Bất Hối cười lạnh: "Tiền đồ sán lạn? Từ lúc các ngươi hãm hại anh trai ta, thì cuộc đời của ta đã bị hủy."
Rốt cuộc hắn cũng chịu gỡ bỏ phòng tuyến tâm lý, bắt đầu kể về những gì mình phải trải qua. Năm 8 tuổi, người anh trai cùng nhau nương tựa bị bắt vào tù, từ đó về sau hắn mang tiếng xấu là thân nhân tội phạm, đi đâu cũng bị kỳ thị, xa lánh. Tất cả mọi người, bất kể là bạn học hay giáo viên cũng đều vô tình hoặc cố ý vạch rõ ranh giới với hắn.
Chỉ là kỳ thị không thôi cũng chẳng đáng nói, nhưng cuộc sống của hắn tới đâu cũng bị chặn, lên lớp, đi làm so với người khác khó khăn gấp vạn lần.
Rõ ràng hắn dùng năng lực thi đỗ vào trường điểm, nhưng ban giám hiệu xét hồ sơ thấy hắn có anh trai đi tù, liền từ chối. Hắn chỉ có thể đi học ở ngôi trường kém cỏi nhất, sau này đi tìm việc, chẳng nơi nào nhận, cũng chỉ có thể làm công việc hạ cấp nhất.
Từ nhỏ hắn đã thua kém người ta một tầng, lại chẳng thể nào rửa sạch tiếng xấu trên người, nhưng hắn lại rất yêu thương anh trai, rất ngưỡng mộ anh mình cho nên không hề oán hận.
Hắn cho rằng tất cả đều do đám cảnh sát kia hãm hại anh mình, vì ghen tị với tài năng của anh nên mới thông đồng đẩy hắn vào tù, gián tiếp hủy hoại cuộc đời của mình.
Từ đó trở đi, hắn liền nuôi tâm báo thù, luôn chú ý đến đời sống của mấy cảnh sát này, thấy bọn họ lập công, thăng chức thì vô cùng oán hận. Nhưng một dân đen nhỏ bé như hắn, làm sao mới trả thù được đám cảnh sát này đây?
Cho tới sau này, bỗng có một người thần bí đến tìm hắn, giao cho hắn một món đồ. Người thần bí nói với hắn, anh trai hắn đã chết trong tù, nhóm cảnh sát kia sợ anh trai hắn ra ngoài nói rõ chân tướng nên đã lập mưu hãm hại, lời nói này khiến hắn càng trở nên giận dữ.
Người thần bí nói rằng cái Huân này có thể giúp hắn báo thù, chỉ cần thổi lên một khúc nhạc, sẽ khiến những cảnh sát kia gặp báo ứng.
Kẻ bất lực sẽ luôn tin vào chuyện hão huyền, cho nên hắn chấp nhận sự thật này, bắt đầu báo thù từ khi bản án của anh trai hết hiệu lực. Với việc giết càng nhiều người, lửa hận trong tâm càng thiêu đốt dữ dội, Đoạn Tràng Huân quay lại cắn trả khiến cơ thể hắn ngày càng suy kiệt, phải dùng thuốc đễ miễn cưỡng chống đỡ.
Long Bất Hối càng sử dụng Đoạn Tràng Huân thì càng cảm nhận được giọng nói của anh trai mình trong đó, cảm giác này khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Chỉ tiếc là hắn đã thất bại gang tấc trong tay chúng tôi.
Chờ hắn nói hết, Tiểu Đào thở dài: "Thực ra chẳng có âm mưu gì ở đây cả, năm đó anh trai ngươi nhất thời xung động giết người, chẳng có ai hãm hại, cũng chẳng có ai muốn đẩy hắn vào chỗ chết."
Long Bất Hối kích động: "Ngươi nói láo, rõ ràng cảnh sát các ngươi hại chết anh ấy, anh trai ta ưu tú như vậy, bắn chết kẻ xấu thì có gì là sai?"
Hoàng Tiểu Đào còn muốn nói thêm, tôi ngăn nàng lại, lắc đầu: "Thôi!"
Sau khi ra ngoài, Tiểu Đào nói: "Động cơ giết người của hắn hoàn toàn là bị người khác kích động."
Tôi đáp: "Nhưng hắn nguyện ý tin tưởng. Có lửa thì mới có khói, từ nhỏ Long Bất Hối hứng chịu đủ sự kỳ thị, nội tâm không thể nào không bị méo mó. Nói cho cùng, hắn chỉ là kết quả của liên tiếp những nỗi hận thù."
Năm đó tên cầm đầu tổ chức buôn người trả thù, giết chết cô gái mà Long Bang Quốc yêu, Long Bang Quốc bị thù hận che mắt, bắn chết hắn. Long Bang Quốc vào tù lại khiến Long Bất Hối cả đời lận đận, sau đó thì những cảnh sát này chết. Nếu thân nhân của những cảnh sát này nuôi lòng thù hận, có lẽ sẽ xảy ra những bi kịch mới...
Tất cả những thứ này giống như hiệu ứng domino, chúng ta không thể biết khổ nguồn của nó, chỉ tới khi nó biến thành một cơn lốc thì đã quá muộn, có lẽ trong thời điểm nào đó, chính bản thân tôi cũng đã tự tay gieo xuống một mầm mống thù hận.
Chỉ là thân nằm trong vòng xoáy đó, chẳng ai tỉnh táo để nhận ra. Vận mệnh trêu đùa con người, mà lựa chọn con đường chống lại tội phạm này không khác nào đứng trên đỉnh của ngọn núi thù hận, chẳng biết lúc nào sẽ tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
Nhưng điều duy nhất có thể chống đỡ đằng sau những nguy hiểm này chỉ có một câu nói: Rửa oan cấm bạo, bất oán bất hối!
Một tháng sau, phiên tòa tối cao Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa tiến hành xét xử.
Nghi phạm Long Bất Hối cố ý mưu sát, giết cảnh sát, làm đe dọa an ninh xã hội, chứng cứ xác thực, theo luật tuyên án tử hình!
Bác bỏ khiếu nại, trực tiếp thi hành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất