Chương 322: Lều khám cốt
Chưng cốt tam nghiệm khá mất thời gian, tôi bảo Tiểu Đào cứ đi làm việc của mình trước. Sau khi nàng đi, Vương Đại Lý nhìn quanh phòng một hồi, nói: "Căn phòng này không tệ, lại yên tĩnh rộng rãi, Dương tử, ngươi có ý định cùng với Tiểu Đào làm chuyện đó trong này không?"
Làm chuyện đó trong lều khám cốt? Còn việc gì đại kỵ hơn nữa không? Đúng lúc này thì Hoàng Tiểu Đào quay vào, thì ra nàng để quên cuốn sổ ghi chép, Vương Đại Lý sợ xanh cả mặt, nàng nói: "Tiểu tử nhà ngươi vừa nói bậy bạ gì đấy? Ra đây chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!"
Vương Đại Lý lắp ba lắp bắp: "Ý của tôi không phải như vậy...Dương tử, ngươi chứng minh sự trong sạch cho ta..."
Tôi nói: "Bị bắt quả tàn, bảo ta làm sao chứng minh?"
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Lần sau nói chuyện đang hoàng một chút cho ta!"
Sau khi nàng đi khỏi, tôi bắt tay chuẩn bị chưng cốt tam nghiệm, quá trình vẫn như lần trước, khỏi kể ra dài dòng, chỉ có nền xi măng này thì tiện làm hơn hố cát thôi.
Nghiệm đến lần thứ hai, trên bộ xương xuất hiện những vết màu tím, tôi lấy một cuốn sổ tay trên giá và một cái bút đưa cho Đại Lý, nói: "Bây giờ chúng ta cũng gần như chính quy, ngươi chuyên nghiệp một chút, làm trợ lý cho ta, ta nói, ngươi ghi chép."
Vương Đại Lý đáp: "Được ngươi nhớ nói chậm thôi."
Tôi đặt bộ xương lên giường sắt, bắt đầu nói kết luận: "Cổ nạn nhân có dấu vết bị vật nặng đè lên, gây gãy xương. Trên cơ thể, xương sườn cũng có nhiều vết giẫm đạp, nhưng không tới nỗi gãy xương, hẳn là khi còn sống bị người ta đánh.
Xương sống và khớp vai có dấu hiệu bị lôi kéo khiến vị trí hơi lệch, gót chân có dấu vết va chạm, cho thấy nạn nhân bị kéo đi trong tư thế ngửa mặt lên trời, bị nắm cánh tay lôi đi một đoạn rất dài. Ngoài ra còn có một số vết côn trùng, chuột gặm.
Ngoài việc khám nghiệm xương nạn nhân, còn kiểm tra mấy bộ xương chuột trong bụng, phát hiện đầu của chúng đều bị kẹp bởi thứ gì đó, từ hính dáng có thể phỏng đoán là một loại dụng cụ hình cái nhíp."
Đinh Húc nói hung thủ rạch bụng nạn nhân nhét chuột vào, nhưng xương chậu không có dấu vết bị rạch, xương chậu hơi giãn, nếu như Đinh Húc nói cô ta có mang thai thì cũng chưa thể quá ba tháng. Phải biết phụ nữ mang thai ba tháng và phụ nữ không mang thai, hình dáng so sánh chỉ như một quả bóng bay chưa thổi.
Không phải là một người có chuyên môn, trong tình huống không có dụng cụ chuyên nghiệp, làm sao mổ chính xác tử cung để nhét chuột vào?
Cho nên tôi kết luận, hung thủ không mổ bụng nạn nhân, mà dùng nhíp nhét chuột vào âm đạo cô ta, đám chuột bị kẹp đầu, bị nhét qua âm đạo nhỏ hẹp, lại không có dưỡng khí nên sớm đã ngạt thở chết.
Đinh Húc mô tả đám chuột chui tới chui lui trong tử cung, hoàn toàn chỉ là hắn tưởng tượng ra.
Vương Đại Lý nghe tôi nói vậy, cau mày: "Cái này thì khác nhau ở chỗ nào, dù sao cũng là nhét chuột vào tử cung, việc làm này không phải biến thái thì không nghĩ ra được."
Tôi cười: "Khác nhau rất lớn! Nạn nhân không bị mổ bụng, sẽ không bị chảy máu và nhiễm trùng. Mặc dù hình thức nhét chuột vào âm đạo cũng rất tởm lợm, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng."
Vương Đại Lý sững sờ: "Cho nên..."
Tôi nói: "Mặc dù nạn nhân bị đánh, bị hành hạ nhưng những việc này không đủ để lấy đi mạng sống của cô ấy, đòn chí mạng chính là một cước đạp vào cổ này. Ta cảm thấy đây là mẫu thuẫn lớn nhất trong vụ án, hung thủ hoàn toàn có thể chôn sống nạn nhân, tại sao đột nhiên bộc phát thú tính, đạp chết cô ta như vậy?"
Vương Đại Lý nói: "Có thể là nạn nhân nằm trong hố, chửi mấy câu khó nghe, ngươi nghĩ mà xem, hành hạ người ta như vậy, liệu có bị chửi không?"
Tôi không đưa ra ý kiến, cảm thấy mẫu thuẫn này chỉ có thể tháo gỡ trong quá trình điều tra vụ án. Nhưng thông qua nghiệm thi, tôi kết luận rằng lời của Đinh Húc không thể tin hoàn toàn, chuyện hắn kể có rất nhiều chủ quan.
Tôi móc một xấp giấy vàng ra, đốt, đọc một đoạn vãng sinh chú, Vương Đại Lý chen vào nói: "Ngươi nên đốt trước mặt Đinh Húc."
Tôi lườm hắn một cái: "Đừng có nhảm nhí như vậy!"
Rời khỏi lều khám cốt, chúng tôi qua gặp Tiểu Đào, nói kết luận cho nàng biết. Tiểu Đào nói: "Vừa hay tôi định đi tìm nguồn gốc cái nhẫn vàng này, có đi cùng không?"
Tôi gật đầu: "Được!"
Trên đường đi, tôi hỏi về tình hình của Đinh Húc, Tiểu Đào nói cả ngày nay hắn lượn phố mua sắm, một tên nam sinh thô kệch lại diện váy đi tới đi lui, nghênh ngang shopping, vào quán cà phê ca nhạc, vô cùng kệch cỡm. Đã có người quay video up lên mạng, thậm chí có người còn gọi điện cho bệnh viện tâm thần.
Vương Đại Lý nói: "Tôi cũng muốn xem, theo tôi nghĩ sau khi vụ này kết thúc, tên mập chẳng có mặt mũi mà làm người nữa."
Tôi nói: "Biết đâu lúc đó người ta lại nổi tiếng."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Tống Dương, nhìn anh trắng trẻo thư sinh, mặc đồ con gái chắc xinh lắm."
Vương Đại Lý hào hứng la lên: "Đúng vậy đúng vậy, ta cũng muốn xem thử, hiện nay trend giả gái đang hot đấy."
Tôi xua tay lia lịa: "Đừng có cố bôi nhọ hình ảnh nam tử hán của ta như vậy, thích đồ con gái thì tự ngươi đi mà mặc."
Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện, nói: "Phải rồi, dặn cảnh sát theo dõi Đinh Húc, nếu hắn đi đâu mà phải ký tên, nhớ chụp bút tích của hắn về."
Tiểu Đào nói: "Đượ thôi, anh có dụng ý gì à?"
Tôi đáp: "Tôi muốn đuổi tâm ma của hắn đi, cũng không thể để hắn trong bộ dạng đó được."
Chiếc nhẫn do tiệm vàng Chu Thái Phúc làm ra, ở Nam Giang tổng cộng có ba cửa hàng, chúng tôi tới hai cửa hàng đầu tiên không có manh mối gì, tới cửa hàng thứ ba, rõ ràng là cảm thấy khí phái hơn hai cửa hàng còn lại.
Chúng tôi tìm quản lý, nhờ tìm lại xem chiếc nhẫn này bán cho ai, quản lý mở máy tính, tìm một lúc rồi đưa cho chúng tôi một danh sách.
Loại nhẫn này tổng cộng đã bán sáu chiếc, tôi xem ngày tháng, sớm nhất là tháng ba năm 2016, liền hỏi: "Không có năm 2015 sao?"
Quản lý áy náy: "Xin lỗi, do làm ăn bết bát, hai năm trước cửa hàng đã bị bán lại, số liệu ngày trước đều bị xóa hết."
Tôi hỏi: "Người sở hữu hiện giờ là ai?"
Quản lý đáp: "Giám đốc Hứa."
"Giám đốc Hứa? Giám đốc Từ? (Từ Hứa với từ Từ trong tiếng Trung phát âm giống nhau.)
Chẳng lẽ người này chính là Từ tổng mà Đinh Húc nói? Thủ đoạn này cũng thật bá đạo, mua lại toàn bộ tiệm vàng để xóa dấu vết, nhưng làm quá như vậy lại thành giấu đầu hở đuôi.
Đúng lúc này một chiếc Roll Royce màu đen đỗ xịch ở cửa, một gã bụng phệ trên xe bước xuống, quản lý vội vàng đi ra, nhân viên trong tiệm cũng đồng thời cúi đầu chào: "Hứa tổng!"
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nhắc Tào Tháo cái Tào Tháo tới liền, manh mối tự tìm đến cửa!