Chương 323: Gián điệp thương mại
Tôi nói: "Tới hỏi luôn hay sao?"
Tiểu Đào kéo khóa áo khoác da, sau đó rút cái ghim cài tóc, buông xõa xuống vai, lập tức khí chất sắc sảo liền giảm đi đôi chút, nàng nói: "Đừng đánh rắn động cỏ vội, nhìn tôi đây."
Nàng bảo Đại Lý lên xe chờ, ba người ở một chỗ khó giải thích, sau đó chìa tay ra phía tôi. Tôi chợt hiểu ra, liền khoác tay nàng, cả hai đi tới chỗ Hứa tổng, nàng tươi cười: "Chào Hứa thúc thúc."
Hứa tổng híp mắt quan sát Tiểu Đào: "Cô là..."
Hoàng Tiểu Đào nhắc nhở: "Hứa thúc thúc đúng là quý nhân bận rộn hay quên, cha tôi là Hoàng Vận Hồng, hôm đại thọ 60 tuổi thúc còn tới nhà tôi làm khách mà."
Hứa tổng bừng tỉnh: "A, thì ra là thiên kim của Hoàng tổng. Xem trí nhớ của ta này, đây là bạn trai của cô à?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Đúng vậy, chúng tôi đang đi dạo phố, không ngờ lại gặp Hứa thúc thúc ở đây."
Hứa tổng phất tay: "Ha ha, đúng là tình cờ, Hoàng tiểu thư đúng là gái lớn 18 thay đổi, ngay cả ta cũng không nhận ra. Hai người cứ tùy ý lựa chọn trang sức đi, để ta nói với quản lý một tiếng, coi như ta tặng quà."
Hoàng Tiểu Đào giả vờ tò mò: "Hứa thúc thúc, ông đổi sang kinh doanh tiệm vàng từ khi nào vậy, không làm nghề cũ nữa à?"
Hứa tổng cười: "Ha ha, đùa giỡn, không bằng gia sản nhà cha cô đâu, ta vẫn kinh doanh thiết bị liên lạc, tiệm vàng này chỉ là đầu tư thêm mà thôi."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Thiết bị liên lạc, nghề này dễ kinh doanh chứ?"
Hứa tổng thở dài: "Cũng không dễ, hai năm qua Xiaomi và Samsung phát triển mạnh quá, đấy là còn chưa tính đến Apple, điện thoại trong nước giờ cạnh tranh khó lắm."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Có điều ở Nam Giang, chỉ có một nhà phân phối, ông coi như cũng là độc quyền mà."
Hứa tổng xua tay: "Nói quá lời rồi, thị trường Nam Giang cạnh tranh cũng khốc liệt không kém đâu."
Hoàng Tiểu Đào tỏ ra tò mò: "Ở đây mà Hứa thúc thúc vẫn có đối thủ cạnh tranh sao?"
Hứa tổng vội đánh trống lảng: "À thôi, ta còn có chút chuyện riêng phải giải quyết, bữa khác ghé nhà cha cô, chúng ta cùng nhau uống trà, được không?"
Tiểu Đào mỉm cười gật đầu: "Được, hẹn gặp Hứa thúc thúc sau!"
Ra khỏi cửa, tôi hỏi Tiểu Đào: "Cô quen ông ta à?"
Nàng phì cười: "Chưa gặp bao giờ."
Tôi thất kinh: "Mẹ ơi, không quen biết mà nói chuyện cứ như bạn cũ."
Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Doanh nhân lớn trong Nam Giang này hầu hết đều quen biết cha tôi, ít nhất cũng nghe qua tên, có điều người này khá kín kẽ, chẳng moi ra được gì."
Tôi nói: "Dù sao cũng là doanh nhân, chắc cũng sẽ điều tra được gì đó."
Tiểu Đào thở dài: "Để tối nay tôi về nói chuyện với cha, anh có muốn đi cùng không?"
Tôi đáp: "Tôi với cha cô chưa từng nói chuyện, sợ ngồi chung sẽ lúng túng."
"Thực ra mấy hôm trước cha còn hỏi thăm anh đấy." Tiểu Đào cố làm ra vẻ thần bí, cười nói.
"Hỏi thăm tôi vấn đề gì?" hai má tôi đỏ bừng.
"Cha hỏi tôi đang qua lại với ai, tôi liền nói là anh, từ đợt Vương công tử dính vào án cưỡng dâm, ông ây không thấy đề cập tới chuyện gả tôi cho hắn nữa, cũng không tự tìm đối tượng cho tôi. Ông bảo, lúc nào rảnh gọi anh về ăn cơm một bữa." Hoàng Tiểu Đào cười.
Tới nhà ăn cơm, rõ ràng là tới để Hoàng lão gia kiểm tra, tôi gãi gãi đầu: "Quan hệ của chúng ta cũng chưa tới mức gặp mặt phụ huynh hai bên mà."
Hoàng Tiểu Đào vênh mặt lên: "Vậy anh không thể tăng tốc được rồi!"
Hai chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười, lúc này Đại Lý chạy tới nói: "Chẳng phải chúng ta đang điều tra vụ án sao, sao hai người hở ra là phát cẩu lương vậy? Nhìn xem tia điện hai người phát ra đầy đường kia kìa!"
Tôi đỏ mặt giải thích: "Cái gì mà phát cẩu lương, chúng ta cũng đang thảo luận vụ án đây."
Vương Đại Lý nhăn mặt chua xót: "Đúng vậy, thảo luận tới mức tình tình ý ý, mặt mày hớn hở."
Hoàng Tiểu Đào làm một động tác dập cầu giao, tôi hỏi nàng làm gì vậy, nàng nói: "Tắt cái bóng đèn đáng ghét này đi!"
Vương Đại Lý đau thương ôm ngực nói: "Các người bắt đầu cảm thấy ta dư thừa rồi đúng không? Đừng có cản ta, để ta từ từ tan biến khỏi cõi đời đau khổ này đi.."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Được rồi, trông cái bộ dạng đáng thương của ngươi kìa. Tỷ mời ngươi ăn bún cay vậy."
Chúng tôi ra bên ngoài ăn trưa, sau đó tôi và Đại Lý quay về trường. Sáng hôm sau, Tiểu Đào triệu tập một cuộc họp về vụ án, nàng đã hỏi cha mình được lai lịch của Hứa tổng - Hứa Chí Bằng.
Hứa Chí Bằng năm nay 57 tuổi, trước năm 55 tuổi vẫn còn đi làm thuê cho người khác. Hai năm trước mới bắt đầu mở công ty của riêng mình. Điện thoại Aiguo do ông ta sản xuất mặc dù chẳng có danh tiếng gì, nhưng vì làm nhái iphone, hàng rẻ chất lượng ổn nên rất được hoan nghênh, biến ông ta thành một đại gia ở Nam Giang.
Có một từ để hình dung về con người này, đó chính là cáo già. Hai năm gần đây ông ta đã thâu tóm rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ bằng cách mua cổ phần. Thủ đoạn của ông ta là bồi dưỡng gián điệp kinh tế, đánh vào công ty đối thủ, cướp danh sách khách hàng và bí mật thương mại, chờ khi đối thủ trọng thương liền vung tiền ra mua lại cổ phần.
Hiện tại, hoạt động kinh doanh của Hứa Chí Bằng bao gồm điện tử, truyền thông, hóa chất gia dụng và những lĩnh vực khác.
Nghe tới đây, tôi nói: "Giấn điệp kinh tế, hai năm trước, những điểm này trùng khớp với Từ tổng mà Đinh Húc nhắc tới, vậy đối thủ cạnh tranh của ông ta hai năm trước là ai?
Hoàng Tiểu Đào nói: "Việc này thì không rõ, dù sao ông ta cũng không phải là hung thủ, chúng ta không thể điều tra công khai được."
Lúc này Vương Nguyên Thạch lấy ra một tập tài liệu, ném lên bàn: "Đây là giấy cam kết phẫu thuật của Thu Vãn Hà ở bệnh viện, người ký giấy là Lang Tuấn, bạn trai của cô ta. Bác sĩ nói rất có ấn tượng về người này."
Tôi hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Ban đầu, Thu Vãn Hà được bệnh viện chẩn đoán là khối u lành tính, chỉ định phẫu thuật cắt bỏ, sau đó mới phát hiện là ung thư, hơn nữa đi di căn vào gan. Lúc đó Lang Tuấn đã thiếu bệnh viện rất nhiều tiền thuốc thang, phía bệnh viện kiên quyết không đồng ý phẫu thuật tiếp. Cuối cùng Lang Tuấn tới dập đầu cầu xin viện trưởng, viện trưởng nói: "Bệnh viện không phải cơ quan từ thiện, chúng ta cũng phải sống nhờ tiền viện phí. Nếu ngươi trong vòng 1 tiếng có thể đưa ra 1 vạn, chứng minh được năng lực trả nợ, ta sẽ giải phẫu cho cô ta, nếu không thì miễn bàn."
Kết quả Lang Tuấn không có nổi 1 vạn tệ, chỉ có thể mang Thu Vãn Hà về, không lâu sau thì cô ấy qua đời.
Hoàng Tiểu Đào nhanh chóng mở điện thoại ra search một chút, cười nói: "Ha ha, manh mối này quá trọng yếu, năm đó Lang Tuấn cũng làm thiết bị liên lạc, hai năm trước thì đột nhiên biến mất khỏi Nam Giang, công ty của hắn..."
Hoàng Tiểu Đào nhìn một vòng xung quanh mọi người, rồi dừng lại, tiếp tục nói: "Chính là công ty hiện nay của Hứa Chí Bằng!"
Tôi cũng không ngờ vụ án lại tiến triển thuận lợi như vậy. Từ manh mối đang nắm giữ cho thấy, hai năm trước Hứa Chí Bằng muốn thôn tính công ty của Lang Tuấn, cho một cô gái phẫu thuật giống Thu Vãn Hà tới làm gián điệp, sau khi chuyện vỡ lở, Lang Tuấn nổi giận sát hại cô gái.
Nhưng trong đó có một điểm nghi vấn, tôi hỏi: "Sao trong tay người chết lại có một cái nhẫn vàng?"
Tiểu Đào nói: "Đã tìm ra người trong cuộc, trên tay chúng ta lại có chứng cứ, vậy thì tấn công trực diện thôi."
Tôi lắc đầu: "Không, thực ra chúng ta chẳng có chứng cớ nào cả!"