Chương 328: Rửa oan
Nghe xong câu chuyện, tôi đã đoán được người giết tiểu Hà đêm đó chính là Lang Tuấn, nhưng để chính xác hơn, tôi vẫn đưa bức ảnh chụp Lang Tuấn ra cho hắn xem: "Có phải người này không?"
Đinh Húc khóc, gật đầu một cái. Hoàng Tiểu Đào sững người nhìn tôi, lắp bắp: "Tống Dương, rốt cuộc đây là chuyện gì, sao nhân vật đảo lộn hết cả."
Tôi cười: "Nghe tôi giải thích ở đây, chi bằng quay về bảo tự Lang Tuấn giải thích sẽ hay hơn."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Đi ngay bây giờ ư?"
Tôi lắc đầu: "Kiên nhẫn một chút, hắn có thể chờ hai năm được, thì chúng ta cũng chờ hắn được, chờ tới lúc hắn tự nghĩ mình đã tự do ngoài vòng pháp luật chúng ta sẽ vạch trần hắn."
Tôi an ủi Đinh Húc mấy câu, thành thật mà nói thì đối với loại đàn ông con trai hèn nhát như hắn, tôi vừa cảm thông lại vừa khinh thường, có điều tâm bệnh hắn mới khỏi, tôi cũng không nỡ đả kích hắn.
Đinh Húc là nhân chứng vô cùng quan trọng của vụ án này, có thể định tội Lang Tuấn được hay không hoàn toàn dựa vào lời khai của hắn.
Đưa Đinh Húc về trường xong xuôi, Tiểu Đào vội vã đòi đi tìm Lang Tuấn ngay, với tính cách của nàng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua một tên tội phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cho dù là một ngày cũng không.
Tôi nói: "Ngài mai chúng ta hãy đi tìm hắn, dù gì cô cũng tới trường rồi, tôi phải mời cô đi ăn bữa cơm chứ."
Hoàng Tiểu Đào cau mày: "Trong lòng có khúc mắc, kiểu gì tối nay cũng mất ngủ."
Tôi bước tới nói: "Thì tôi xin lỗi cô còn không được sao?"
Hoàng Tiểu Đào cười: "Xin lỗi chẳng có thành ý gì cả."
Tôi liền hôn nhẹ lên môi nàng một cái: "Vậy được chưa?"
Tiểu Đào gay gắt: "Tiểu tử này được lắm, giờ còn học được cả chiêu đánh lén à, có biết tôi vẫn là tiểu Shota nhút nhát không?" Sau đó nàng liền ngả ghế ngồi xuống, nghiêng người đè lên tôi, hương thơm thoang thoảng quyến rũ cũng bộ ngực mềm mại áp chặt vào người khiến con tim tôi nhảy cẫng lên.
Đúng lúc này có hai nam sinh đi qua bên ngoài, một trong hai ngó ngó qua cửa kính, cũng may là kính dán màng cách nhiệt nên không thấy gì bên trong, hắn hỏi: "Có người đang chơi trò 'xe đụng' à?"
Nam sinh đi cùng la lên: "Cẩn thận người ta ra đánh cho một trận bây giờ, đi mau đi!"
Sự cố này khiến chúng tôi nằm im thin thít, không dám động đậy. Chờ khi hai tên nam sinh đi khỏi, Tiểu Đào cười hi hi, hỏi: "Tiếp tục chứ?"
Tôi đáp: "Why not?"
Hoàng Tiểu Đào áp tới, khiến tôi chìm đắm trong đê mê ngọt ngào....
Sáng hôm sau, tôi với Tiểu Đào tới công ty của Lang Tuấn, thực ra tôi muốn tìm hắn trễ một chút xuất phát từ ích kỷ cá nhân của mình. Sau buổi tiệc từ thiện hôm đó, trên các trang báo lớn của Nam Giang đều đưa tin về chuyện xảy ra, Lang Tuấn lại chễm chệ ngồi vào ghế tổng giám đốc, tôi muốn để cho hắn nghĩ rằng mình đã thắng, sau đó mới đột ngột kéo hắn xuống mặt đất, đối với kẻ tâm địa độc ác như hắn thì đây mới là sự đả kích xứng đáng.
Nhưng Tiểu Đào thì ngược lại, một ngày cũng không muốn chờ thêm. Thư ký dẫn chúng tôi vào gặp Lang Tuấn, hắn mặc một bộ vest hàng hiệu, nét mặt cũng vô cùng hồng hào rạng rỡ, toát ra phong thái của một nam nhân thành đạt. Trông thấy chúng tôi, hắn vòng hai tay trên bàn, hỏi: "Nhị vị tìm ta có việc gì? Có phải là nhờ ta ra tòa làm chứng?"
Từ ngôn ngữ cơ thể, vòng hai tay trên bàn cho thấy đây là một tư thế phòng ngự. Tôi nói: "Đúng là yêu cầu ông ra tòa, nhưng là ngồi ở ghế bị cáo!"
Lang Tuấn nhướn mày, đổi sang một tư thế phòng ngự khác, hai tay khoanh trước ngực cười một tiếng: "Ngươi đang nói đùa đấy à?"
Tôi lạnh lùng: "Có cần tôi nói toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối không?"
Lang Tuấn nhún vai một cái, mặc dù động tác tay chân rất khoan thai, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng căng thẳng: "Rửa tai lắng nghe."
Tôi bắt đầu kể, toàn bộ phần trước của vụ ân cũng giống như lời hắn nói, cho tới lúc Hứa Chí Bằng vứt tiểu Hà ở vùng hoang dã, Lang Tuấn liền chạy tới, phát hiện cô ta vẫn còn sống, mà đâu chỉ là còn sống không thôi, thực ra là không hề nguy hiểm tới tính mạng.
Nhìn tiểu Hà bị người ta hành hạ khổ sở, đột nhiên trong đầu Lang Tuấn nảy sinh một ý nghĩ, tiểu Hà còn sống chẳng mang lại ý nghĩa gì lớn, nhưng nếu cô ta chết thì lại có lợi cho mình hơn. Vì vậy hắn hạ quyết tâm giết chết tiểu Hà, sau đó nhét chiếc nhẫn vào trong tay cô ấy.
Sau đó hắn âm thầm sắp xếp, dùng mọi thủ đoạn để tiệm vàng kia rơi vào tay Hứa Chí Bằng, như vậy thứ nhất, nếu ngày nào đó cảnh sát điều tra ra được manh mối chiếc nhẫn, tự nhiên sẽ nghĩ Hứa Chí Bằng mua lại tiệm vàng để hủy chứng cứ.
Hai năm sau, Lang Tuấn phát hiện cảnh sát bắt đầu điều tra vụ án, liền từ từ hái thành quả thắng lợi, diễn một màn kịch ở buổi tiệc từ thiện, để cho tất cả mọi người đều biết việc Hứa Chí Bằng năm xưa đã làm, ngay cả bản thân Hứa Chí Bằng cũng cho rằng đám thủ hạ lỡ tay giết chết tiểu Hà.
Hai năm chờ đợi không phải vô nghĩa, công ty dưới sự lèo lái của Hứa Chí Bằng đã trở thành một tập đoàn lớn, khéo léo nhất là giấy nhượng lại cổ phần lại do Hứa Chí Bằng ép Lang Tuấn ký, giờ đã không còn giá trị pháp lý, Lang Tuấn nghiễm nhiên chiếm lại cổ phần của mình, hơn nữa còn thu về gia sản lớn hơn xưa nhiều lần.
Hứa Chí Bằng là một con cáo già, là một tiểu nhân hèn hạ, nhưng còn lâu hắn mới thâm hiểm được bằng Lang Tuấn. Lang Tuấn mới là một ngụy quân tử vô tình bạc nghĩa, vì lợi ích có thể giết chết người con gái mình yêu, sau đó lợi dụng thời cơ để trở thành kẻ thắng lợi chung cuộc.
Nghe tôi nói xong, Lang Tuấn chậm rãi giơ ngón tay cái lên: "Chuyện ngươi kể rất xuất sắc, nhưng đây đều là do ngươi suy đoán, có chứng cứ không?"
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, cười một tiếng, việc này không nằm ngoài dự đoán, tôi nói: "Chúng tôi có nhân chứng đã chứng kiến tận mắt toàn bộ việc ông làm!"
Lang Tuấn nghiến răng: "Điều này không thể nào, đêm đó..."
Tôi nói tiếp: "Chắc ông không biết tiểu Hà có một người bạn trên mạng. Đêm đó chính hắn chạy tới cứu tiểu Hà, tình cờ chứng kiến việc ông làm."
Lang Tuấn trợn tròn mắt: "Không, không thể có khả năng này, các ngươi lừa ta!"
Hoàng Tiểu Đào lôi lệnh bắt ra: "Đừng nói nhảm nữa, theo chúng ta đi một chuyến!"
Sau khi bị bắt giữ, Lang Tuấn phó thác hoàn toàn trách nhiệm cho luật sư bào chữa, Đinh Húc đã đồng ý ra tòa làm chứng. Tuy công tác đấu tranh xử án tốn khá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng sau đó cũng đã kết tội được Lang Tuấn.
Tôi đã cố gắng định hình quá trình diễn biến tâm lý của Lang Tuấn. Sau cái chết của Thu Vãn Hà, hắn đã hoàn toàn trở thành một kẻ máu lạnh, không từ bất cứ thủ đoạn nào để thành công. Tiểu Hà cũng chẳng quan trọng đối với hắn, cô ta chỉ là một quân cờ mà thôi.
Đứng trên lập trường của tiểu Hà, đây thực sự là một bi kịch. Cô ta nghĩ mình yêu được một tổng tài, sẽ như một Marry Sue vậy, mặc dù có sóng gió nhưng cuối cùng sẽ hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng cả hai bên đều chỉ đang lợi dụng cô mà thôi, mấy phút cuối cùng trong đời, thấy người yêu chạy tới tìm mình, cô nghĩ tất cả đã qua rồi. Thế nhưng tiếp theo chỉ thấy một gương mặt nham hiểm cùng bàn chân đạp chặn cứng cổ mình.
Sau khi vụ án kết thúc, tôi với Tiểu Đào ra ngoài đi dạo, trong lòng của cả hai đều có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tiểu Đào nói: "Phải rồi, còn một chuyện tôi thắc mắc."
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Nàng trả lời: "Chuyện ma nhập thì giải thích được rồi, nhưng chuyện tiểu Hà báo mộng cho Lang Tuấn thì thế bào, chẳng lẽ oan hồn cô ta thật sự có tồn tại?"
Tôi lắc đầu nói: "Tôi nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp, dù sao thì tôi cũng rất mong oan hồn vô ta tồn tại, biết mình đã được rửa oan, có thể an tâm đi đầu thai!"
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Phụ nữ coi tình yêu là quan trọng nhất đời, nhưng đàn ông thì vĩnh viễn lại đặt sự nghiệp lên hàng đầu, có lẽ đây mới là căn nguyên của bi kịch! Ở trong lòng anh, không biết tôi chiếm bao nhiêu phần đây?"
Hỏi xong, nàng lập tức hối hận, lắc đầu : "Thôi, tôi không muốn nghe câu trả lời, đàn ông luôn là loài động vật máu lạnh."
Tôi nâng cằm nàng lên, cọ cọ mũi vào mũi nàng, ngọt ngào: "Không, em thì chiếm hết toàn bộ trái tim anh!"