Chương 327: Chân tướng chuyện ma nhập
Vụ án bước vào giai đoạn cuối, chúng tôi cũng tìm hiểu được rất nhiều điều về Lang Tuấn. Người này là một điển hình về tính cách của chòm sao Thiên Yết, mười năm trước hắn không trả nổi tiền phẫu thuật mà mất đi người yêu, sau đó liền liều mạng làm nên sự nghiệp, rồi bắt đầu trả thù những người từng đắc tội với mình.
Viện trưởng năm xưa làm khó dễ hắn, bị hắn thuê người chặn đường chặt đứt một chân. Mấy người bạn không chịu cho hắn mượn tiền thì hắn dùng thủ đoạn gài bẫy khiến họ thân bại danh liệt, thậm chí có người còn tự sát.
Những thứ này đều đã là án cũ, mặc dù có hoài nghi hắn, nhưng không có chứng cứ, cho nên chỉ tạm giữ hắn một ngày rồi thả về.
Dựa trên cái tính cách cực đoan này của hắn, hai năm trước lựa chọn không báo cảnh sát mà tự mình tìm cách báo thù là có khả năng.
Hứa Chí Bằng thú nhận những gì ông ta làm hai năm trước, nhưng có hai điều khác với những gì chúng tôi suy đoán, một là ông ta không hạ lệnh giết tiểu Hà, việc mang tiểu Hà tới vùng hoang dã là do đám thủ hạ làm. Mấy tên thủ hạ là giang hồ được ông ta thuê, sau cũng dính vào án mạng mà bị xử bắn, nên chuyện này không thể nào điều tra tiếp được.
Còn điều thứ hai đó là, chiếc nhẫn vàng trong tay tiểu Hà, ông ta sống chết không thừa nhận mình có chiếc nhẫn này, việc mua lại tiệm vàng cũng không liên quan, chỉ là chủ cũ bán lại với giá thấp cho ông ta.
Ông ta phủ nhận hai điều này, đồng nghĩa với việc không thừa nhận chuyện giết người. Mặc dù thái độ của cảnh sát rất cứng rắn, nhưng trong tay chúng tôi không có bằng chứng trọng yếu, nên rất khó định tội.
Hoàng Tiểu Đào đề nghị điều tra sâu về Hứa Chí Bằng cho tới khi tìm ra bằng chứng mới thôi, tôi xua tay: "Trước mắt không cần nóng vội, vụ án này tạm gác lại đi. Hai ngày tới cô cứ xả hơi một chút, đi làm lại tóc, hoặc là đi ăn với tiểu cố vấn đẹp trai."
Hoàng Tiểu Đào hiếu kỳ hỏi: "Tống Dương, từ lúc trở về, anh cứ có gì đó là lạ, rốt cuộc đang có tính toán gì?"
Tôi cười: "Muốn biết không? Chúng ta tới một nơi, dẫn theo một người."
Tôi định sẽ dẫn Đinh Húc quay lại nơi phát hiện cái xác. Đinh Húc vẫn ăn mặc như con gái, hai ngày qua được dao chơi dương gian khiến tâm trạng hắn có vẻ khá hơn, dọc đường đi cứ lải nhải không ngừng về mỹ phẩm và làm đẹp.
Chúng tôi tới khu đất hoang kia, Đinh Húc sống chết không chịu xuống xe, miệng kêu la: "Cho ta về, cho ta về!"
Tôi nghiêm mặt nói: "Ngươi hãy ngoan ngoãn hợp tác, chúng ta chỉ ở đây 5 phút, lúc về ta mua cho ngươi một bộ váy, được không?"
Đinh Húc rung đùi bĩu môi: "Thôi đi, trông một điểu ti như ngươi, lấy đâu ra tiền."
Tôi nhất thời có một kích động muốn chửi người, nhưng cố nhẫn nhịn. Xuống xe, Đinh Húc hái mấy nhành hoa dại ven đường cài lên đầu, xoay người hỏi: "Tỷ tỷ, ta đẹp không?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Đẹp lắm!" sau đó nói nhỏ với tôi: "Dẫn hắn tới đây làm gì?"
Tôi cười, nháy mắt: "Trừ ma."
Tôi gọi Đinh Húc lại: "Chúng ta đã điều tra ra danh tính của cô, cô là một phục vụ viên khách sạn, bởi vì gương mặt khá giống mối tình đầu của Lang Tuấn nên Hứa Chí Bằng nhắm trúng, đưa đi làm gián điệp. Cả ngày phải nói dối khiến tâm lý bị áp lực, cho nên cô đã giãi bày với một người bạn trên mạng xã hội, đó chính là người mà cô đang nhập vào, Đinh Húc này!"
Đinh Húc chớp chớp đôi mi giả: "Đúng thế thì sao?"
Tôi nói: "Vụ án do các người tường thuật lại, mỗi người đều có một cách hùng biện khác nhau, đều rất mang tính chủ quan. Câu chuyện do cô kể lại mang tới ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nhưng bây giờ tìm hiểu kỹ thì nó quá nhiều sơ hở."
Đinh Húc có vẻ bực mình: "Nói bậy nói bạ, ta nói đều là sự thật."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Có phải là thế này không, cô nói Lang Tuấn mổ bụng cô nhét chuột vào, người đánh cô là hắn, còn nữa cô tự nói là mình mang thai của hắn, nhưng hắn bị vô sinh nên mới nổi giận?"
Đinh Húc cắn môi không nói, tôi tiếp tục: "Tất cả những thứ này đều chỉ là do ngươi nhớ lại, xây dựng trên một phần vụ án mà ngươi được chứng kiến, ngươi căn bản không có bị ma nhập, mà ngươi chính là Đinh Húc!"
Đinh Húc dậm chân la lên: "Ngươi đừng có ở đây nói nhảm, nếu ta không phải tiểu Hà, làm sao có thể..."
Tôi giơ hai tờ giấy lên, một là chữ ký của hắn, một là bảo Tiểu Đào tùy tiện ký, nói: "Hai bút tích này lần lượt là của ngươi và Tiểu Hà, bút tích thì rất khó giả mạo!"
Đinh Húc trợn tròn hai mắt, cơ thể run lên bần bật, tôi gằn từng chữ, nói: "Tối hôm đó ngươi tận mắt nhìn thấy Tiểu Hà chết, nhưng vì nhát gan nên không ra tay cứu người. Sau đó ngươi áy náy, chạy tới bới đất lên thì thấy trong bụng cô ta có chuột, nhưng ngươi vẫn sợ hãi không dám báo cảnh sát sợ bị người ta trả thù.
Bản thân ngươi thống hận với sự vô năng của mình tới cực điểm, vì vậy dần dần sinh ra một nhân cách khác, ngươi biến thành tiểu Hà chính là để hóa giải sự áy náy trong lòng!"
Môi Đinh Húc run lên, đột nhiên quỳ mọp xuống đất ôm mặt khóc lóc, giọng điệu của hắn cũng dần trở nên bình thường, vừa khóc vừa nói: "Ta là một kẻ hèn hạ yếu đuối, ta hận chính mình, tha thứ cho ta, tiểu Hà!"
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc tới không nói nên lời, tôi mỉm cười nói: "Là tâm ma." rồi đi tới trước mặt Đinh Húc: "Tại sao ngươi lại nghĩ rằng Lang Tuấn hành hạ tiểu Hà, bởi vì ngươi nhìn thấy hắn giết tiểu Hà, đúng không?"
Đinh Húc nước mắt giàn dụa, gật đầu.
Tôi thở dài: "Việc đã tới nước này, kể lại toàn bộ sự việc ngươi chứng kiến đi!"
Đinh Húc ấp úng kể lại, hai năm trước hắn quen tiểu Hà trên mạng, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Dần dần Đinh Húc có cảm tình với tiểu Hà, nhưng từ trước tới nay hắn luôn tự ti, biết rằng tiểu Hà gặp hắn ngoài đời chắc chắn sẽ không thích mình.
Sau đó tiểu Hà nói mình bị ông chủ phái đi tiếp cận ai đó, làm gián điệp kinh tế. Đinh Húc rất lo lắng cho cô ta, đã hơn một lần khuyên cô ấy đừng lựa chọn cuộc sống như vậy.
Nhưng tiểu Hà đã không thể quay đầu, cô ta đã quen với việc hàng ngày có quần áo đẹp, có đồ ăn ngon, có tổng tài đẹp trai đi cùng, đây cũng là hình ảnh một Marry Sue mà bất cứ cô gái nào cũng mơ tưởng tới.
Tiểu Hà dần yêu chính đối tượng mình phải lừa dối, còn ngu ngốc thú nhận tất cả, trong lúc nóng giận, Lang Tuấn ném cho cô một khoản tiền chia tay rồi đuổi đi.
Tiểu Hà mất hết ý chí, tâm sự chuyện này với Đinh Húc rất nhiều, hắn tưởng mình có cơ hội, liền lấy dũng khí bày tỏ tình cảm, kết quả là bị từ chối.
Ngay buổi tối Đinh Húc định xóa tên tiểu Hà trong danh sách bạn bè, thì đột nhiên cô ấy nhắn một tin: "Vĩnh biệt!". Đinh Húc phát điên hỏi cô ấy đang ở đâu, kết quả thông qua QQ tìm được vị trí của tiểu Hà. Nhưng khi tới thì hắn trông thấy một người đàn ông dùng chân giẫm lên cổ họng của tiểu Hà, hắn rất sợ hãi, núp trong bụi cây không dám thở mạnh. Hắn tận mắt chứng kiến tiểu Hà trút hơi thở cuối cùng.
Người đàn ông kia nhét một thứ vào tay tiểu Hà rồi lấp đất chôn. Chờ hắn đi khỏi, Đinh Húc khóc rất lâu, bấm số gọi 110, có tiếng trả lời lại tắt máy không dám nói. Hắn không dám đắc tội với một đại gia lắm tiền.
Một thời gian dài sau đó, Đinh Húc sống trong sự dằn vặt. Một năm sau, hắn chạy tới đào thi thể Tiểu Hà lên, phát hiện thi thể thối rữa nghiêm trọng, lại sợ hãi mà chôn xuống, tiếp tục chui vào vỏ bọc hèn yếu, trốn tránh thực tại.
Trong sự dằn vặt tự trách, hắn bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ, thấy tiểu Hà toàn thân thối rữa tới tìm hắn, càng ngày càng mơ thấy thường xuyên hơn. Cho tới một ngày hắn lúc tỉnh cũng nghe thấy giọng tiểu Hà, trông thấy bóng dáng cô ta.
Sau đó thì hắn biến thành chính tiểu Hà!