Chương 346: Tổ chức cường đại
Sau khi Đặng Siêu và Khổng Huy bị bắt, cảnh sât tiến hành thẩm vấnq bọn chúng trong 48 tiếng mệt nhọc.
Đặng Siêu bị mất một tay, thêm việc kế hoạch báo thù bị phá sản, nên cứ như kẻ điên, luôn tìm cách tự hủy hoại mình hoặc đả thương cảnh sát thẩm vấn cho nên tin tức lấy được từ hắn không nhiều.
Phần lớn khẩu cung đều do Khổng Huy cung cấp. Thì ra là do tôi mấy lần đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của tổ chức, hơn nữa còn là cháu nội của Tống Triệu Lâm, cho nên chúng đã bắt đầu để mât tới tôi. Nhưng tổ chức không muốn tự mình ra tay, mà mua chuộc một tử tù, lên kế hoạch cứu Đặng Siêu ra khỏi trại Báo Tử sơn. Sau đó huấn luyện hắn ba tháng ròng rã, biến hắn thành một sát thủ chuyên nghiệp, dùng để diệt trừ tôi.
Vốn kế hoạch chỉ là một vụ ám sát thông thường, nhưng chẳng ngờ Đặng Siêu bị thù hận che mắt, biến vụ ám sát thành một buổi lễ tốt nghiệp đẫm máu.
Tổ chức cảm thấy Đặng Siêu đã mất khống chế, mới phái Khổng Huy đi đoạn hậu. Bản thân Khổng Huy không tình nguyện đi, nhưng là mệnh lệnh của tổ chức, hắn không có quyền từ chối.
Đặng Siêu cũng không biết đến sự tồn tại của Khổng Huy, hôm đó hắn cải trang trà trộn trong đám người, khi Đặng Siêu hành động, thì âm thầm bắt cóc hiệu trưởng, đóng giả hòng nhân lúc rối loạn sẽ sát hại tôi, không ngờ rằng đột nhiên Đặng Siêu lại bị bắt.
Hắn ý thức được nếu lúc đó không động thủ thì sẽ không còn cơ hội, mà tổ chức xử phạt kẻ thất bại vô cùng tàn nhẫn, cho nên mới giả đưa bằng tốt nghiệp, rồi đâm tôi một dao.
Khổng Huy khai rằng, hệ thống phân cấp trong nội bổ của tổ chức rất nghiêm ngặt, liên lạc theo kiểu mạng lưới đa cấp, và họ chỉ là những thành viên đơn lẻ ngoài rìa. Mỗi lần hành động, hắn nhận chỉ thị của người liên lạc, lĩnh tiền thưởng mà không hề biết cấp trên là ai.
Cảnh sát không quản mệt mỏi thẩm vấn Khổng Huy, cuối cùng tra hỏi được một cái tên Huấn Cẩu Nhân, là người trực tiếp liên lạc với hắn, trước mắt cảnh sát đang tiến hành điều tra cái tên này.
Đọc xong bản ghi chép, trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối. Thực ra lần này là tôi có ý định riêng, định dùng hai kẻ này để thử nghiệm minh vương chi đồng một phen, nhưng không nói cho Tiểu Đào biết.
Tôi hỏi: "Chắc lần này Đặng Siêu sẽ phải chết?"
Tiểu Đào gật đầu: "Giết nhiều người như vậy, tử hình là không tránh khỏi, còn Khổng Huy giết người bất thành, cộng thêm tôi bắt cóc, có thể sẽ bị xử vài chục năm."
Tốn biết bao công sức bắt tội phạm mà cũng chỉ bắt được thứ bỏ đi của tổ chức, trong lòng tôi cảm thấy hoang mang, tổ chức đứng sau bóng tối này còn kinh khủng tới mức nào?
Tôi hỏi: "À, gần đây có vụ án nào cần tôi giúp một tay không?"
Tiểu Đào cười nói: "Nam Giang gần đây sóng yên gió lặng, quốc thái dân an, chẳng có vụ án nào lớn. Hôm qua mới bắt một gã đàn ông giết vợ, bằng chứng đầy đủ, tạm thời hết việc!"
Đang nói chuyện thì có một người đàn ông bị giải ra từ phòng thẩm vấn, trông thấy tôi với Tiểu Đào đứng ở hành lang, hắn la lớn: "Cảnh quan, tôi bị oan, tôi bị oan!"
Tôi chỉ người đàn ông, nói: "Anh ta chính là người giết vợ?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Đúng, đừng nghe hắn nói bừa, 10 người vào đây thì có tới 9 người kêu oan!"
Hơi hiếu kỳ, tôi dùng động u chi đồng quan sát biểu hiện nét mặt của hắn ta. Ở bệnh viện tôi đã thử đi thử lại mấy lần, chỉ cần tâm trạng tôi không kích động, thì vẫn dùng được động u chi đồng bình thường. Kết quả tôi nhận ra hắn không hề nói láo.
Thấy tôi đứng im chăm chú nhìn nghi phạm, Tiểu Đào nói: "Yên tâm, qua tay tôi không có án oan được đâu, đi ăn đi."
Tôi đáp: "Tôi vừa ăn rồi. Cho tôi xem qua hồ sơ vụ này đi."
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Nghi ngờ tỷ đây bắt nhầm người à? Đến giờ vẫn còn chưa tin tôi, thật là tổn thương quá!"
Tôi vội nói: "Cô đừng nghĩ gì nhiều, cứ coi như tôi nhàn rỗi không có việc gì làm đi. Nếu quả thật vụ án này không có gì khả nghi, tôi mời cô đi uống cà phê để xin lỗi."
Hoàng Tiểu Đào bĩu môi: "Uống cà phê thì có gì to tát, tôi muốn anh phải mặc quần áo theo quy định của tôi, phục vụ tôi một đêm."
Tôi nghĩ thầm, cái gì là quần áo theo quy định, chẳng lẽ là trần truồng mặc tạp dề? Vụ đánh cược này có vẻ hơi lớn rồi. Thấy tôi do dự, Tiểu Đào khích tướng: "Sao thế, Tống Đại Thần Thám nhát chết à?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Ngộ nhỡ vụ án này có điểm khả nghi thì sao?"
Hoàng Tiểu Đào tự tin vênh mặt lên: "Theo anh thì thế nào?"
Tôi suy nghĩ, nói: "Cô cũng phải mặc quần áo tôi chỉ định, làm việc tôi yêu cầu."
"Được, tôi sẽ lấy hồ sơ cho anh đọc ngay, anh có thể gọi điện cho Vương trợ lý của anh được rồi, nói tối nay sẽ không về."
Tôi theo Tiểu Đào tới phòng làm việc của nàng, Tiểu Đào đưa cho tôi một xấp hồ sơ dày, hồ sơ chưa được sửa sang, tất cả đều là hồ sơ trực tiếp, ảnh chụp hiện trường, danh sách vật chứng, ghi chép lời khai...nhân lúc tôi ngồi xem hồ sơ, Tiểu Đào gọi điện kêu đồ ăn bên ngoài.
Tôi nhanh chóng xem xét một chút, vụ án này khá đơn giản, khoảng 19h tối hôm qua, hai vợ chồng trở về nhà, hàng xóm trông thấy họ cãi nhau dưới lầu rồi vào tận trong nhà, sau đó có tiếng đập phá đồ đạc. Theo lời khai của nghi phạm, nguyên nhân cãi nhau là do vợ anh ta phát hiện một cái quần lót 'nữ thức tình thú' trên xe nên chất vấn chồng mình là có chuyện gì.
Khoảng 20h, hàng xóm nghe tiếng đóng cửa, mười phút sau, hàng xóm ra ngoài vứt rác thì ngửi thấy mùi máu tanh, vội gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Cho rằng người vợ nghĩ quẩn tự sát, hàng xóm liền gọi điện cho nghi phạm.
Hai mươi phút sau, người chồng chạy về, vào nhà thì trước tiên là đóng cửa lại, sau đó 5 phút mới mở ra, kinh hoàng la lên vợ mình tự sát, nhờ hàng xóm báo cảnh sát.
Thời gian 5 phút này, quả thật có rất nhiều ý nghĩa.
Trong lúc thẩm vấn, người chồng nói rằng lúc đó chỉ giấu đi mấy thứ có thể gây bất lợi cho mình, chứ hoàn toàn không liên quan tới vụ án. Anh ta quả thật có ngoại tình, người tình lại là đồng nghiệp ở cơ quan, nếu chuyện này bị phanh phui thì khó giữ được công việc, nên mới không muốn cảnh sát biết.
Nhưng cảnh sát tìn thấy một tấm vải bị cháy giấu trong bồn cầu, trên đó có vết mồ hôi và dầu mỡ. Trên hung khí là con dao gọi hoa quả cũng bị lau chùi vân tay, nhưng lau không hết, chính là giấu đầu hở đuôi.
Nạn nhân bị con dao cắt đứt cổ họng, bò lê trên đất một quãng, muốn bấm điện thoại báo cảnh sát, quơ tay làm đổ hết đồ đạc trên bàn uống trà.
Trên tấm thảm trải nhà bị máu tươi thấm đẫm có hai dấu chân, trùng khớp với dấu dép của người chồng. Trên dép có dấu hiệu bị tẩy rửa, nhưng qua xét nghiệm, ở các kẽ có vết máu của người vợ.
Khi bị hỏi sau lúc 20h làm gì, người chồng nói rằng ra ngoài uống rượu giải sầu, nhưng bị chứng minh là nói dối, thực ra hắn ra ngoài gọi điện cho nhân tình, có nói một câu: "Thoát được mụ già rồi!"
Ngoài ra còn có một chứng cứ quan trọng, đó là lúc khoảng 19h50, hàng xóm nghe người chồng hét lạc cả giọng: "Tôi giết cô!"
Đọc xong, tôi ngồi suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Tiểu Đào vừa xúc cơm ăn vừa nói: "Còn cảm thấy gì khả nghi không? Tôi nói cho anh biết một chuyện, cái quần lót bị cháy chính là thứ tố cáo tiểu tam."
Tôi cau mày: "Tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm!"
Hoàng Tiểu Đào cười to: "Anh cũng đừng cứng đầu như vậy, không phải vụ án nào cũng đều phức tạp, cái đầu thông minh của anh chỉ muốn phức tạp hóa vấn đề, thực ra loại tội phạm thiếu kinh nghiệm, thiếu thông minh này ở đâu cũng có."
Sau đó nàng nói với vẻ tức giận: "Bao nuôi tiểu tam, sát hại vợ hiền, thứ cặn bã như vậy căn bản không thể thông cảm!"
Tôi lại lật hồ sơ xem một lần nữa, lúc này Tiểu Đào đã ăn xong, cầm điện thoại lên đặt quần áo: "Số đo ba vòng của anh ta là...Đồ quản gia tối nay có thể mang tới không...được, của tôi chỉ là..."
Tôi trợn mắt nhìn nàng, Tiểu Đào cúp điện thoại nói: "Nhận thua đi, tối nay mặc đồ quản gia vào cho tôi!"