Chương 345: Tiểu Đào và Băng Tâm
Ngày xuất viện, Vương Đại Lý lái xe tới đón tôi, thấy hắn chạy xe về hướng thành phố, tôi thắc mắc: "Không về trường à?"
Vương Đại Lý đáp: "Dương tử, ngươi nằm viện nhiều quá ngơ rồi à? Chúng ta tốt nghiệp rồi còn đâu. Ta thuê một căn phòng gần cửa hàng, sau này chúng ta sẽ ở đó."
Nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng tôi chợt bồi hồi, bây giờ mình đã chính thức bươn chải ra ngoài xã hội.
Đi tới cửa hàng băng vệ sinh, Vương Đại Lý nói với tôi, mấy ngày tôi nằm viện, hắn đã thiết lập được một mạng lưới tiêu thụ cho các cửa hàng đại lý, một phần do miệng lưỡi hắn ngọt nhạt, một phần cũng do chất lượng hàng tốt, tiếng tăm kéo theo lượng tiêu thụ. Hắn bảo tôi lát nữa đi mở thẻ tín dụng đi, hắn gửi tôi tháng lương đầu tiên.
Tôi từ chối: "Thôi, xấu hổ lắm, ta chẳng cống hiến chút công sức nào, lại ngồi một chỗ hưởng thành quả."
Vương Đại Lý đáp: "Ngươi đừng nói mấy lời khách sáo như vậy được không? Không có vốn start up của ngươi ta đâu có làm nổi. Có điều như đã nói, băng vệ sinh này thật đúng là bán chạy, chẳng lo ế hàng, bây giờ ta cũng ít phải chạy đi tiếp thị, cả ngày chỉ lo giao dịch với các đại lý."
Hiện giờ Vương Đại Lý cứ mở mồm là băng vệ sinh, ngậm miệng cũng băng vệ sinh, ba câu chẳng rời được mặt hàng kinh doanh của mình.
Chúng tôi tới căn phòng hắn thuê, đồ đạc trong ký túc của tôi được mang hết tới đây. Ngoài lan can có một khoảng sân nhỏ, đứng đó quan sát được đường phố bên dưới. Trong phòng mặc dù hơi bừa bộn, nhưng có cảm giác rất ấm cúng. Trên bàn có vài vỏ hộp đồ ăn nhanh, Lạc Ưu Ưu đang ngồi vọc máy tính, trông thấy tôi đi vào vội đứng dậy cúi người: "Chào Tống học trưởng!"
Tôi hiếu kỳ: "Cô cũng tới giúp đỡ à?"
Lạc Ưu Ưu cười, giơ ba ngón tay lên: "Em hết năm 3 rồi, nghỉ hè tới chỗ Đại Lý ca vừa học vừa làm."
Tôi gật đầu: "Tốt quá!"
Con người một khi đổi vận thì không ai cản được. Một tháng trước Vương Đại Lý vẫn còn là một sinh viên nghèo, ăn cơm còn phải nhìn giá tiền vậy mà giờ đã có cửa hàng của riêng mình, lại có cả bạn gái dễ thương, di nhiên cả hai chưa chính thức công khai.
Vương Đại Lý mở ngăn kéo lôi ra một tấm bằng tốt nghiệp dính máu, đưa cho tôi: "Dương tử, là của ngươi, hôm đó ta nhặt giúp!"
Tôi mở ra xem, tấm bằng dính máu của chính tôi, chữ viết mờ đi, máu bao quanh hai chữ Tống Dương, tựa hồ có một ý nghĩa nào đó. Trong lòng tôi chợt xúc động, tấm bằng tốt nghiệp này quả là nặng nề.
Lạc Ưu Ưu hưng phấn nói: "Tống Dương học trưởng, chuyện xảy ra tháng trước, giờ trong trường ai cũng bàn tán, mọi người nói ngày đó anh thật dũng cảm. Một mình đấu trí đấu dũng với tội phạm bảo vệ toàn trường, thật tiếc là lúc đó em không được chứng kiến."
Giờ ngồi đây nhớ lại chuyện đó, tôi có cảm giác đã trải qua mấy đời, lập tức lắc đầu: "Đáng tiếc là đã có rất nhiều người không cứu được, có điều giờ tên ôn thần Tống Dương này đã rời trường, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nữa đâu."
Lạc Ưu Ưu lại nói: "Đúng rồi, nhờ có ảnh hưởng của anh, trong trường giờ thành lập ra mấy hội nhóm trinh thám: Hội nhóm Sherlock Holmes, rồi hội nhóm nghiên cứu pháp y cổ đại. Em có bạn học làm quản lý hội trinh thám, muốn xin anh lên thuyết trình một buổi."
Tôi xua tay lia lịa: "Không tới có được không, hiện giờ trường học đã để lại cho ta bóng ma trong lòng, tạm thời chưa muốn quay lại."
Câu nói của tôi dĩ nhiên chỉ là mượn cớ, Lạc Ưu Ưu ân cần hỏi: "Thật vậy sao? Anh có cần mời bác sĩ tâm lý không?"
Sau đó chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm, Vương Đại Lý coi tôi là con bệnh nặng, chẳng dám gọi món gì có dầu mỡ. Mặc dù tôi bị thương rất đáng sợ, nhưng cũng không để lại di chứng gì, cùng lắm là vết sẹo như ngón tay út trên ngực trái mà thôi.
Cơm nước xong, tôi muốn tới thị cục, bởi vì hôm nay là tôi xuất viện trước thời hạn, nên Tiểu Đào không biết, không tới đón tôi. Tôi định qua đó chào hỏi.
Vương Đại Lý chuẩn bị lấy xe đưa tôi tới đó, tôi ngăn lại: "Ngươi bận công chuyện, để tự ta đi."
Vương Đại Lý nói: "Như vậy sao được, xe vốn là của ngươi, lúc đó còn phân công ta làm tài xế mà."
Tôi lắc đầu: "Ta nằm viện gần tháng nay rồi, muốn đi tản bộ một chút."
Từ đây đến thị cục chỉ hai mươi phút đi bộ, vừa bước vào trong cục, mọi người đều ngạc nhiên, xông tới ân cần hỏi thăm trong khi những cảnh sát có thâm niên đứng thẳng hành lễ chào tôi.
Tôi cười, chào hỏi từng người một, tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý khiến tôi khá mất tự nhiên. Lúc này chợt có một gióng nói lanh lảnh như oanh vàng cất lên, một người đẹp mặc áo Blouse trắng chạy tới, miệng không ngớt: "Tống Dương ca ca, Tống Dương ca ca!"
Tôi kinh ngạc, thì ra là Tôn Băng Tâm, hình ảnh nữ sinh mới lớn ăn mặc đơn giản đã biến mất, thay vào đó là áo sơ mi trắng, zip đen, đôi giày da màu hồng cùng với chiếc áo khoác blouse, trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Trên ngực nàng có đeo bảng tên, hẳn là đang thực tập, trong cục có quy định ăn mặc nghiêm khắc, không được mặc váy lụa và denim.
Băng Tâm chạy nhanh về phía tôi, gót giày gõ lên sàn nhà lạch cạch, cuối cùng còn một khoảng cách thì dứt khoát chìa hai tay ra, nhào vào lòng tôi. Băng Tâm ngổn ngang cảm xúc, nói: "Tốt quá rồi, rốt cuộc huynh cũng bình an vô sự!"
Tôi ôm ngực, giả vờ rất đau, nhăn nhó: "A, tim ta. Băng Tâm muội muội, muội định tông chết ta vào phòng giữ xác luôn sao?"
Băng Tâm bị dọa sợ trợn tròn mắt, xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, muội kích động quá!"
Tôi nói: "Không sao, có điều giờ muội sắp là pháp y chính thức, sao lại lỗ mãng như trẻ con thế?"
Nàng lè lưỡi: "Trước mặt huynh, muội vĩnh viễn là như thế. Phải rồi, tim huynh có còn khó chịu không?"
Tôi nói không sao, nàng cứ nhất định phải áp tai vào ngực nghe ngóng. Đúng lúc đang duy trì tư thế này thì Tiểu Đào đi ra từ một cánh cửa, trông thấy cảnh này thì hai mắt trừng lớn, miệng từ từ mở ra.
Tôi nhất thời lúng túng, Hoàng Tiểu Đào đi tới cầm tập tài liệu trong tay đập vào đầu Băng Tâm một cái: "Trong giờ làm việc, chú ý tác phong của cảnh sát nhân dân, có được hay không?"
Băng Tâm ôm đầu nói: "Tống Dương ca ca trở lại mà!"
Hoàng Tiểu Đào buồn cười không nhịn được: "Ta không nhìn thấy sao, còn cần cô nhắc?" Rồi quay qua cười với tôi: "Ở bệnh viện nhàn rỗi quá khó sống à?"
Tôi đáp: "Còn phải nói, cả ngày chỉ ăn với ngủ, nhàm chán đến ngọn cỏ cũng dài. Cô không thấy tôi béo lên à."
Một bàn tay thon dài của Tiểu Đào áp lên má tôi: "Đâu có, vẫn đẹp trai, vẫn đáng yêu."
Tôn Băng Tâm huơ huơ nắm đấm, ấm ức nói: "Trong giờ làm việc, chú ý tác phong cảnh sát nhân dân có được hay không?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Ta đây chỉ là quan tâm đồng nghiệp bình thường mà thôi."
Băng Tâm cũng giơ tay áp lên bên má còn lại của tôi: "Cấp trên làm, cấp dưới theo, vậy tôi cũng làm được."
"Không được!" Tiểu Đào quát lớn.
"Sao lại không được?" Băng Tâm bĩu môi.
Hoàng Tiểu Đào chỉ chỉ bảng tên trên ngực Băng Tâm: Pháp y thực tập Tôn Băng Tâm, nói: "Bởi vì cha cô bảo ta quản cô!"
Hai người giơ hai nắm đấm lên trên mặt tôi, trợn mắt nhìn nhau, ánh mắt như sắp bốc lửa, tôi cười khổ: "Gì vậy...hàng triển lãm quý giá, xin chớ động thủ.'
Cả hai phì cười, cuối cùng cuộc chiến tranh cũng kết thúc, Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, muội ở trong phòng thí nghiệm, lát tới tìm muội nha."
Tôi gật đầu một cái: "Được thôi!"
Nhìn Băng Tâm rời đi, Tiểu Đào thở dài: "Coi thị cục như nhà mình, thật đúng là tự do phóng khoáng dính vào tính khí đại tiểu thư!"
Tôi cười cười, hỏi tình hình gần đây của Tiểu Đào, nàng nói vẫn như cũ, bận rộn. Tôi nói: "À phải, giờ tôi muốn gặp Khổng Huy và Đặng Siêu, họ có còn ở đây không?"
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu: "Hai kẻ này vì phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, cộng thêm bối cảnh phức tạp nên đã bị chuyển tới trại giam, do chuyên viên trên tỉnh phái tới trông coi, trước khi phiên tòa diễn ra, không ai được phép tiếp xúc. Có điều tôi có thể cho anh xem báo cáo thẩm vấn.