Âm Phủ Thần Thám

Chương 348: Trinh thám tâm lý học

Chương 348: Trinh thám tâm lý học


Tôi và Tiểu Đào đi tới phòng thí nghiệm pháp y, chỉ thấy trên giường sắt có một thi thể được phủ vải trắng, bên cạnh là chiếc chậu nhôm đựng nội tạng. Ngoài mùi thối rữa, tôi còn ngửi thấy thoang thoảng mùi trà. Băng Tâm đang nằm soài ra cái bàn bên cạnh, viết lách. Trên bàn vẫn còn nửa cái bánh Donut, và bình giữ nhiệt, bên trong có trà hoa nhài mật ong.
Hoàng Tiểu Đào la lên: "Tôn đại tiểu thư, trong giờ làm việc mà lại ăn uống, cô tới đây để đi chơi à?" Tôi cảm thấy đây không phải vấn đề chính, vấn đề chính là Băng Tâm lại ăn trong cái hoàn cảnh này.
Băng Tâm xoay cái ghế, hoạt động bả vai một chút, nói: "Buồn chán quá mà, thì ra làm pháp y là ngày nào cũng phải viết báo cáo, viết đến mệt chết đi được. Sớm biết vậy tôi đi làm Ngỗ Tác thì tốt biết bao."
Tôi cười nói: "Ngỗ Tác không nhận đệ tử nữ!"
Băng Tâm chạy tới, móc trong túi ra một cặp kính đeo lên, mắt kính rất lớn, gần như bao trùm nửa gương mặt, nàng nói: "Tống Dương ca ca, ai cũng nói muội như con nít mặt dài, đeo kính lên có phải nhìn trưởng thành hơn không?"
Tôi gật đầu: "Hoàn toàn giống như biến thành người khác."
Tôn Băng Tâm mặt đầy vẻ hưởng thụ, Tiểu Đào lại ghen mà nói: "Đeo cái gì cũng không che giấu được bộ mặt ngây thơ!"
"Cô mới ngây thơ!" Băng Tâm bĩu môi.
"Ta ngây thơ chỗ nào?" Tiểu Đào vặn hỏi.
"Nói người khác ngây thơ, mình mới là ngây thơ nhất."
"Kẻ không biết mình ngây thơ, mới là ngây thơ nhất!"
Hai người cứ như dế mèn, gặp nhau là phải đấu đá, tôi cắt lời, nói: "Hai cô chú ý hình tượng một chút. Phải rồi, ta sang đây để xem thi thể trong vụ án giết vợ."
Tôn Băng Tâm ngạc nhiên há hốc mồm: "Nhưng thi thể muội đã giải phẫu rồi."
Tôi xua tay: "Không sao, tùy tiện nhìn qua một chút."
Băng Tâm kéo tấm vải trắng, phía dưới là một thi thể nữ giới đã bị mổ phanh lồng ngực. Có vẻ Tiểu Đào đã lâu không thấy cảnh này, bất giác đưa tay che miệng, Băng Tâm hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, uống trà không?"
Hoàng Tiểu Đào lườm Băng Tâm, bởi nhìn cái điệu cười đểu của Băng Tâm là biết nàng cố ý nói như vậy.
Tôi hỏi: "Muội có phát hiện gì?"
Tôn Băng Tâm đút hai tay vào túi áo Blouse, rất có phong thái của một bác sĩ pháp y, đi vòng quanh cái giường, nói: "Thời gian tử vong vào khoảng 19h30 đến 20h tối qua, nguyên nhân cái chết là cổ họng bị cắt đứt, dẫn tới máu chảy ngược vào khí quản gây ngạt thở, cùng với bị choáng. Trên người nạn nhân không có dấu vết vật lộn, cũng không xét nghiệm ra thuốc kích thích gì, trừ những vết bầm do tự mình bò, thì cũng không có ngoại thương."
Tôn Băng Tâm chỉ một cái túi nylon đựng tạp chất, nói: "Kia là nhưng thứ trong dạ dày nạn nhân, có bữa tối cuối cùng, toàn là hải sản, thông qua mức độ tiêu hóa thức ăn có thể xác định thời gian tử vong chuẩn hơn mấy phút."
Tôi nói: "Nói tóm lại, là nạn nhân chết trước 20h, đúng không?"
Băng Tâm gật đầu.
Tôi đeo găng tay cao su lên, kiểm tra vết thương. Mặt cắt rất bằng phẳng, đi từ phải qua trái, nhìn từ góc độ này thì hung thủ hẳn là thuận tay trái. Tôi nhớ lại một chút, nghi phạm Đinh mỗ cũng là người thuận tay trái. Băng Tâm lại lấy ra một con dao gọt hoa quả đựng trong túi vật chứng, trên lưỡi dính máu, nói: "Đây là hung khí tìm được ở hiện trường, hoàn toàn ăn khớp với vết thương."
Hung khí không có gì khả nghi, tôi đẩy vết thương ra nhìn một chút: "Một ít máu chảy ngược vào dây thanh quản."
"Hả" Băng Tâm tới gần nhìn: "Đúng nhỉ!"
Dây thanh quản của con người nằm chính giữa cổ họng và bao gồm ba phần: cơ dây thanh, dây chằng và màng nhầy, tốc độ khép mở rất nhanh, có bao giờ nghe thấy thanh quản bị sặc nước chưa? Gần như là không có."
Dây thanh quản có máu nghĩa là trong khoảnh khắc nạn nhân kêu lên, hung thủ liền cắt một dao đứt cổ, thủ pháp này chỉ có cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh mới làm được.
Đồng tử nạn nhân giãn rất to, nét mặt vô cùng khiếp sợ, tôi thử hoạt động tứ chi nạn nhân một chút, rồi bảo Băng Tâm qua lều khám cốt lấy mấy thứ.
Tôi với Tiểu Đào nói mấy vấn đề liên quan tới vụ án, lát sau thì Băng Tâm quay lại, tay cầm thính cốt mộc, một chai nước thuốc cùng maya cây kim bạc. Tôi dùng kim bạc nhúng vào nước thuốc, rồi châm mấy cái vào chân nạn nhân.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Tôi nói: "Đo độ PH."
"PH?" Tiểu Đào không hiểu, quả thật là Ngỗ Tác có dùng độ PH để nghiệm độc, nhưng lần này tôi không dùng nó để thử độc.
Chờ khoảng 5 phút sau, tôi rút kim ra, hai người kinh ngạc kêu lên: "Đổi màu rồi!" "Đây là trúng độc ư?"
Tôi cười: "Không phải vậy, chỉ là cơ bắp của người lúc chết sẽ giải phóng một lượng axit, nên kim bạc nhúng nước kiềm mới đổi màu."
Thứ cơ bắp giải phóng ra là acid lactic, dưới tình huống cơ bắp căng thẳng cao độ cũng sinh ra, người bình thường vận động nhiều sinh ra đau nhức cơ bắp chính là nguyên nhân này.
Tiểu Đào hỏi tôi điều này chứng minh cái gì, tôi không trả lời ngay mà cầm thính cốt mộc nghe ngóng các khớp xương của thi thể, một tay từ từ điều chỉnh vị trí của tứ chi, trả lại tư thế lúc chết của cô ta.
Do người chết nằm ngửa nên nhìn không rõ lắm, tôi tái hiện một chút tư thế lúc chết của nạn nhân. Lúc đó cô ta hai tay duỗi thẳng về phía trước, chân co lên và eo vẹo sang trái. Tiểu Đào nói: "Động tác này,... Tựa như lúc đó nạn nhân cố chống đỡ cái gì, nhưng cũng không lạ, trông thấy người khác cầm dao muốn hại mình thì ai cũng có động tác này cả."
Tôi nói: "Không phải người khác, mà là người chồng chung sống với mình nhiều năm. Đinh mỗ có nói, trong nhà hắn chẳng có tiếng nói gì, vậy nếu một người như vậy cầm dao muốn làm vợ mình bị thương, phản ứng của người vợ sẽ là gì?"
Tôn Băng Tâm nhanh miệng: "Phản kháng!"
Tôi khẽ mỉm cười: "Không sai!"
Tiểu Đào lắc đầu: "Tôi cảm thấy cái này đơn thuần là gượng ép, bất kể quan hệ thường ngày thế nào, trong hoàn cảnh bị đe dọa đến tính mạng, con người theo bản năng đều sẽ chống đỡ."
Tôi nói: "Ví dụ như..."
Rồi đột nhiên tới sát trước mặt Tiểu Đào, gần như là mặt đối mặt với nàng, nàng tò mò hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Tôi nói: "Sao cô không tránh né?"
Hoàng Tiểu Đào bật cười một tiếng: "Tôi với anh rất thân thiết, anh sẽ không làm tôi bị thương, sao phải tránh?"
Băng Tâm có vẻ khó chịu, nhíu mày. Thí nghiệm này có vẻ bất thình lình, nhưng là để nói rõ một chuyện, tôi giải thích: "Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là khoảng cách an toàn. Khoảng cách xã giao thông thường là 1m, bạn bè thì từ nửa m đến 1m, còn quan hệ cực kỳ thân mật, khoảng cách là 0 đến nửa m. Nếu một người lạ vượt quá phạm vi an toàn, người bị xâm phạm sẽ theo bản năng mà cảm thấy căng thẳng, bất an. Nạn nhân thì lại không có biểu hiện giống như đang đối mặt với chồng mình, mà giống như đối mặt với một người xa lạ!"
Hoàng Tiểu Đào chậm rãi nói: "Tôi nghĩ là..."
Đúng lúc này, tôi thấy cái bóng dưới đất của Băng Tâm từ từ đến gần mình, đột nhiên nàng chồm lên, kề một vật cứng vào cổ tôi, nói: "Nếu một người thân thiết muốn làm hại huynh thì sao?"
Bởi tôi đã sớm phát hiện ra nên chẳng giật mình, Băng Tâm thất vọng nói: "Sao phản ứng của huynh lại chậm như vậy?"
Tôi cười nói: "Bởi vì ta biết muội sẽ không làm thật." trên tay Băng Tâm là cái kính của nàng.
Tôi giải thích tiếp: "Hành động của con người tuyệt đối sẽ không xâm phạm tính cách, trong lòng nạn nhân, một người chồng hèn yếu sẽ không bao giờ dám làm chuyện này, cho dù anh ta có cầm dao xông tới, cô ta cũng sẽ không tỏ ra hoảng hốt, không có chút phản kháng nào!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất