Âm Phủ Thần Thám

Chương 349: Dao gọt hoa quả

Chương 349: Dao gọt hoa quả


Hoàng Tiểu Đào nói: "Chỉ dựa vào những thứ này mà bảo tôi phục thì không được."
Tôi gật đầu: "Tôi cũng không hy vọng sẽ thuyết phục được cô, tôi chỉ đang nắm bắt những dấu vết có thể lật ngược vụ án."
Tiểu Đào nói: "Nói câu này có thể sẽ xúc phạm anh, trước khi vào phòng anh đã có kết luận, sau đó tìm mọi cách để chứng minh chứ không phải là nhìn thấy thi thể rồi mới kết luận."
Tôi chẳng ngần ngại mà thừa nhận: "Lần này đúng là tôi bị ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo. Tôi nói ra một giả thuyết Đinh mỗ vô tội, sau đó chứng minh nó, nhưng tôi quan sât thì tuyệt đối trên tinh thần khách quan."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nếu đã bị ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, làm sao anh có thể đảm bảo tính khách quan của mình được?"
Tôi im lặng một hồi, có thể là do vừa mới xuất viện, tinh thần còn chưa hồi phục. Thú thực mà nói, vừa rồi mới động não suy nghĩ tôi liền cảm thấy choáng váng, sau này mới biết đó là tác dụng phụ của minh vương chi đồng.
Tôi lắc đầu thở dài: "Bây giờ quả thật tôi không có cách nào thuyết phục được cô. Xuất phát điểm của tôi rất đơn giản, chẳng qua tôi cho rằng hắn không giết người, hắn không giống một tội phạm giết người."
Tiểu Đào nói: "Được, để cho anh thất vọng toàn tập, giờ chúng ta tới hiện trường nhìn một chút."
Băng Tâm la lên: "Tôi cũng đi!"
Hoàng Tiểu Đào lạnh lùng: "Viết cho xong báo cáo đi."
Tôi với Tiểu Đào thuần túy chỉ là tranh luận tuyệt đối sẽ không dẫn đến tranh cai gay gắt, ra đến ngoài nàng vẫn còn hỏi Vương Đại Lý dạo này làm ăn thế nào rồi? Lần trước băng vệ sinh tôi mang cho nàng chất lượng cũng không tệ, nàng đã tranh thủ tuyên truyền với đồng nghiệp, kiếm thêm ít mối khách.
Tôi nói: "Được, lần sau tới tôi mang cho các cô một lô, lấy giá sỉ thôi."
Tiểu Đào từ chối: "Không cần, các anh cũng phải kiếm tiền mà, giá bán lẻ thế nào thì lấy từng đó đi."
Chúng tôi tới nhà xe lấy xe, vừa lái xe ra khỏi bãi thì thấy Băng Tâm xách cái túi nhỏ đứng ở cửa, nàng đã thay quần áo để tiện đi ra ngoài, Tiểu Đào cau mày nói: "Hôm nay xuất hành không xem giờ, gặp ngay đứa ăn vạ!"
Sau đó nàng thò đầu ra ngoài quát: "Cút về viết báo cáo ngay, không ta báo với cha cô."
Tôn Băng Tâm bĩu cái môi xinh xăn: "Không, tôi phải đi. Cứ ở lì trong cục mốc hết cả người rồi, thường ngày tỷ lại chẳng cho tôi tới hiện trường, hôm nay là cơ hội hiếm có."
Tiểu Đào lạnh mặt: "Phục tùng mệnh lệnh cho ta!"
Băng Tâm gay gắt: "Tỷ cũng đâu phải là cấp trên trực tiếp của tôi, sao tôi phải nghe lệnh của tỷ? Giảng viên pháp y của tôi cũng đã nói, Băng Tâm à, con ở nơi này đừng quậy phá là được."
Tiểu Đào bất đắc dĩ mở cửa xe: "Cầm lông gà mà hiệu lệnh mũi tên, ta phục cô, lên xe đi!"
Băng Tâm mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Tiểu Đào tỷ tỷ là tốt nhất!"
Tiểu Đào cười khổ: "Thật đúng là đại tiểu thư này không quản nổi, Tôn Lão Hổ lại quẳng nó cho tôi, khác gì bảo tôi làm vú em đâu."
Tôi cũng cười cười, bình thương Băng Tâm cứ lẽo nhẽo làm nũng, ăn vạ tôi cũng không vừa ý, nhưng đây đồng thời là điểm dễ thương của con bé.
Ba người chúng tôi ngồi xe tới hiện trường vụ án, bởi đây là khu dân cư, cộng với giai đoạn điều tra đã kết thúc nên không có ai bảo vệ hiện trường. Lên trên lầu, Tiểu Đào định dùng chìa khóa mở cửa, tôi ngăn lại: "Chờ đã!" Sau đó cúi người kiểm tra ổ khóa, không có vết tích bị cạy phá.
Đẩy cửa đi vào, Băng Tâm khẽ kêu một tiếng, trong phòng chỗ nào cũng có máu, một mớ lộn xộn, một sợi dây quấn quanh hình người chết, trên đất cắm vài biển báo, là vị trí của vật chứng, dĩ nhiên vật chứng đã bị lấy đi.
Tiểu Đào chỉ tay một cái: "Anh nhìn đi, không sót một manh mối nào."
Tôi đáp: "Manh mối sẽ không nằm ở nơi dễ nhìn, Đinh mỗ nói hắn vứt hóa đơn vào bồn cầu, chúng ta tìm thử xem hắn có nói láo hay không."
Chúng tôi bọc nilon lên giày rồi vào phòng bếp, đường ống dẫn nước dưới bồn rửa mặt có hình chữ U, giống như hầu hết các hộ gia đình khác. Tôi đeo găng tay cao su, vặn nắp dưới đáy đường ống thì nước thải bắn tung tóe khắp người. Trong đống nước thải có vỏ trứng, lá rau, gạo cùng một ít dầu mỡ bẩn thỉu, trông rất lợm giọng. Tôi nhìn kỹ thì thấy mấy mẩu giấy nhỏ lẫn trong đó, liền bảo Băng Tâm đưa cho mình cái nhíp, gắp từng mảnh giấy lên. Nhưng những mẩu giấy này chỉ là một phần, không thể ghép lại thành nội dung hoàn chỉnh. Tôi giơ một mảnh lên ánh đèn, nhận xét: "Đây đúng là giấy in nhiệt thermal, hẳn đúng là hóa đơn."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Dù vậy cũng đâu kết luận được là do hắn vứt xuống vào tối qua."
Tôi ngẩng đầu nói: "Vấn đề này rất đơn giản. Băng Tâm muội muội, thời gian giấy ngâm dưới nước có thể kiểm tra được không?"
Băng Tâm gật đầu: "Mặc dù không có phương pháp xét nghiệm cái này, nhưng chúng ta có thể dùng cùng loại giấy giống nhau để làm thí nghiệm, chắc sẽ được thôi."
Tôi cười: "Chính là như vậy, cuối cùng có có cái có thể coi là vật chứng."
Hoàng Tiểu Đào lập tức giội cho tôi một gáo nước lạnh: "Nhưng cái này không phải chứng cứ tuyệt đối, việc đống hóa đơn có phải là bị thủ tiêu sau khi vụ án xảy ra hay không, không thể trực tiếp chứng minh Đinh mỗ không giết người được."
Tôi nói: "Vậy thì chúng ta lại tiếp tục tìm."
Quay ra phòng khách, tôi quan sát bốn phía, đột nhiên trợn tròn mắt: "Chờ chút, trong phòng khách có một sơ hở rất lớn! Các cô đã nhìn thấy chưa?"
Băng Tâm nhìn xung quanh một chút: "Là vị trí nằm của nạn nhân?"
Tiểu Đào thẳng thắn mà nói: "Tống Dương, anh đừng vòng vo, tôi chẳng thấy gì cả."
Tôi chỉ đống hoa quả rơi trên đất: "Những thứ này hẳn là ở trên bàn trà rơi xuống? Các cô nhìn kỹ xem là những loại quả gì?"
Đó là chuối, quýt và vải. Băng Tâm chợt hiểu ra: "Không có quả nào cần phải gọt vỏ cả!"
Tôi nói: "Không sai, cho nên con dao gọt hoa quả không nên có mặt trên bàn mới đúng."
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu: "Quá gượng ép, thường ngày gia đình để dao gọt hoa quả trên bàn trà là rất tự nhiên, cha tôi còn treo kiếm nhật trong phòng ngủ cơ."
Tôi cười nói: "Cha cô định giết người trong mộng?"
Tiểu Đào cũng cười: "Đừng đánh trống lảng, tập trung vụ án đi."
Tôi chỉ kệ sách và đĩa CD: "Toàn bộ CD được sắp xếp theo thứ tự, sách vở cũng phân ra từng loại riêng, điều này chứng tỏ nữ chủ nhân là một người vô cùng ngăn nắp, thậm chí có hơi bị ám ảnh cưỡng chế. Người như vậy thường thích cất dọn những đồ đã dùng xong đi, chúng ta vào lại bếp xem."
Chúng tôi vào bếp, trên giá dao quả nhiên thiếu một con, tôi nói: "Con dao này là có người lấy ở đây ra."
Hoàng Tiểu Đào vẫn có vẻ không phục, tôi rút từng con dao lên, ngửi ngửi: "Con dao này để thái thịt, con này chặt xương, con này thái đồ ăn chín,.." Lúc cầm lên một con dao nhỏ nhất, trên đó có mùi táo, tôi liền mở thùng rác ra kiểm tra, rác bên trong chưa được dọn dẹp quả nhiên có vỏ táo, tôi giơ con dao lên nói: "Con dao này mới đúng là dao gọt hoa quả."
Nghe câu này, Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc trợn tròn hai mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất