Chương 353: Imitator
Hoàng Tiểu Đào đại khái triển khai nhiệm vụ rồi giải tán.
Trong lúc chờ đợi, tôi trở về tiệm. Buổi sáng khách không nhiều, Vương Đại Lý chạy ra ngoài tiếp thị, Lạc Ưu Ưu đang ngồi máy thu ngân chơi Plants vs Zombies, thấy tôi đi vào thì có vẻ căng thẳng, nói gì thì nói tôi cũng một nửa là ông chủ.
Tôi xua tay: "Không sao đâu, chơi tiếp đi."
Lạc Ưu Ưu hỏi: "Tống Dương học trưởng, hôm nay anh không đi phá án sao?"
Tôi nói: "Do phân công khác nhau mà, ta phụ trách giai đoạn kết thúc vụ án, thực ra làm cố vấn như ta cũng dễ dàng lắm."
Lạc Ưu Ưu cười: "Anh cảm thấy dễ dàng chẳng qua do anh thích thôi, em nghe Đại Lý nói phá án rất cực khổ."
Tôi cười cười, cô bé tiếp tục chơi trò chơi trong máy, trò này tôi ít chơi, rất nhiều màn tôi chưa từng thấy. Chỉ hai cái cây bắn đậu trong vườn của Ưu Ưu, một trong số đó có màu xám xịt, tôi hỏi: "Đây là thực vật mới à?"
Lạc Ưu Ưu giải thích: "Không phải, cái này gọi là Imitator, có thể bắt chước thực vật khác, đây là năng lực đặc biệt của nó...ai da, tệ hại, mải nói chuyện, hướng dương của em bị ăn sạch rồi."
Lời nói của cô bé tựa hồ như có chút khai sáng cho tôi, tôi vừa suy nghĩ vừa đi sang bên cạnh làm mất việc vặt, sắp xếp lại hàng hóa. Tôi nhận thấy, thì ra làm việc vặt cũng giúp ích cho suy nghĩ.
Tôi ở trong tiệm tới tận trưa, cũng giới thiệu hàng hóa cho khách, nhưng tôi rất đần trong việc này, mấy cô gái nghe tôi lắp bắp giới thiệu sản phẩm mà cứ cười ngặt nghẽo.
Buổi trưa, Vương Đại Lý quay về, thấy tôi đang bán hàng thì ngạc nhiên nói: "Dương tử, sao ngươi lại chạy về tiệm làm việc?"
Tôi đáp: "Làm quen nghiệp vụ một chút ấy mà. Cửa hàng cũng không thể bắt ngươi một mình gánh vác chứ. Lúc nào không phá án ta sẽ đến đây, giúp một tay làm những việc trong khả năng."
Vương Đại Ký nói: "Được đấy, để ta lên kế hoạch đào tạo ngươi."
Cả ngày tôi ở cửa hàng học nghiệp vụ, khoảng 16h, Tiểu Đào gọi điện tới: "Tống Dương, chúng tôi đã điều tra ra ít manh mối, căn phòng đối diện nhà Đinh mỗ đúng là đã có người thuê, nhưng trước giờ chủ nhà chưa từng thấy người thuê nhà. Người kia thấy quảng cáo cho thuê phòng, liền trực tiếp gọi điện rồi thanh toán qua Wechat tiền phòng một quý, bảo chủ nhà để chìa khóa ở thùng đựng sữa trước cửa."
Tôi nói: "Đúng là rất khả nghi!"
Tiểu Đào nói: "Anh thử tới xem sao."
Tôi đáp: "Được, giờ tôi đang ở cửa hàng."
Lát sau Tiểu Đào chạy xe tới, tôi lên xe, cả hai đến khu nhà kia, cảnh sát đang hỏi thăm mấy hộ dân. Theo hàng xóm phản ảnh, căn nhà kia giống như là chẳng có ai ở, cửa sổ không mở, cửa chính cũng không, thậm chí còn chẳng bao giờ nghe thấy tiếng xả nước toilet.
Có lần hàng xóm sát vách buổi tối ra ban công, nhìn thấy trong cửa kính căn phòng có ánh lửa chợt lóe chợt tắt, sợ hãi tưởng là có trộm liền báo bảo vệ. Sau khi bảo vệ tới nghe ngóng, thì ra là người thuê nhà.
Đêm hôm khuya khoắt không bật đèn, ngậm điếu thuốc đứng bất động ở cửa sổ, hàng xóm còn nghi ngờ người này có bệnh tâm thần.
Tôi với Tiểu Đào lên tới căn phòng kia, cửa chính khóa chặt, liếc cái hộp đựng sữa cạnh cửa, quả nhiên bên trong có chìa khía. Tôi lấy chìa khóa mở cửa, đẩy ra một cái, khói bụi bốc lên sặc mùi thuốc lá, không biết đã bao lâu rồi phòng không được thông gió.
Trong phòng khách có ghế sofa và TV, nhiều tàn thuốc và gói thức ăn thừa nén lộn xộn, trên ghế có vài quyển tạp chí và báo hàng ngày.
Tôi nhặt mẩu thuốc quan sát, nói: "Là người thuận tay trái...chờ đã, tôi nhớ trong nhà Đinh mỗ cũng có loại thuốc này, hắn và Đinh mỗ hút cùng một loại. Tiểu Đào, giờ cô sang nhà Đinh mỗ ở phía đối diện đi, tôi cần xác minh mấy vấn đề."
Tiểu Đào ừ một tiếng đi xuống, lát sau gọi điện cho tôi, tôi liền mở loa ngoài để điện thoại lên TV.
Tiếp theo, nhặt mấy gói đồ ăn trên đất lần lượt ngửi, nói: "Mì ăn liền dưa muối, trà xanh, đậu phộng, bia bông tuyết, bánh rán trái cây...trong nhà Đinh mỗ có những loại đồ ăn này không?"
Một lát, Tiểu Đào hưng phấn trả lời: "Tìm thấy mì ăn liền giống vậy, cả bia và đậu phộng. Những thứ khác không xác định."
Tôi nhặt mấy cuốn tạp chí lên, đọc tên: "Total soccer kỳ 12; financial news kỳ 6; tờ Nam Giang nhật báo tuần trước, bên cô có không?"
Im lặng một lát, Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Tất cả đều có!"
Tôi mở TV, internet TV có lịch sử những kênh từng xem, tôi đọc lên cho Tiểu Đào nghe, nàng ở bên kia xác nhận Đinh mỗ cũng từng xem những kênh này.
Ngoài ra tôi còn tìm thấy một chai thuốc trĩ, và hai hạt óc chó Wenwan cầm tay, không ngoài dự đoán, Đinh mỗ cũng bị trĩ và có hai hạt óc chó Wenwan này.
Người này thuê một căn phòng đối điện nhà Đinh mỗ, hút cùng loại thuốc, ăn cùng loại đồ ăn, xem cùng kênh TV, sách báo, là hắn bắt chước Đinh mỗ hoàn toàn. Tôi không khỏi nghĩ tới cái cây imitator trong trò Plants vs Zombies, hắn chính là một imitator, một kẻ cao thủ giá họa chuyên nghiệp. Tôi nói: "Cô qua đây đi."
Chờ Tiểu Đào sang, tôi mở ô đỏ ra, để ánh chiều ta chiếu qua cửa sổ xuyên qua lớp ô, dưới đất đầy dấu chân, trùng khớp với cỡ giày của Đinh mỗ, tôi để ý cách thức bước đi của hắn càng ngày càng giống với Đinh mỗ.
Điều này cho thấy, hắn ở đây, không ngừng thay đổi chính bản thân mình sao cho thật giống với Đinh mỗ, Tiểu Đào nói: "Người này mà đi làm diễn viên, nhất định sẽ là một diễn viên giỏi!"
Tôi nói: "Đáng tiếc là hắn lại chọn làm sát thủ."
"Sát thủ?" Tiểu Đào giật mình.
Tôi giải thích: "Đây là một sát thủ rất đặc biệt, thủ đoạn của hắn là quan sát mục tiêu trong thời gian dài, bắt chước y hệt người đó, biến mình thành chính mục tiêu sau đó dùng vật dụng trong nhà mục tiêu để gây án, khiến toàn bộ chứng cứ đều chống lại mục tiêu."
Tiểu Đào la lên: "Vậy quả là đáng sợ. Tại sao trước giờ chưa có vụ nào như vậy xảy ra?"
Tôi đáp: "Không phải không có, mà có lẽ đã sớm có rất nhiều, chẳng qua là thủ pháp của hắn quá hoàn mỹ, lừa gạt cảnh sát khiến người vô tội phải chịu oan sai. Chúng ta nhất định phải bắt được hắn, ngăn chặn việc tương tự tái diễn!'
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Có cần mang những mẩu thuốc với giấy gói này về không?"
Tôi nói: "Mang một ít về, trên đó chắc sẽ có ADN."
Hung thủ đã xác định là một sát thủ chuyên nghiệp, phương án điều tra sau đó liền chuyển sang ai muốn cố ý hãm hại Đinh mỗ. Nhưng điều tra đi điều tra lại, hoàn toàn chẳng có bất kỳ manh mối nào, vụ án lâm vào bế tắc.
Khoảng thời gian này, ngoài những lúc tới giúp Đại Lý, tôi bảo Tiểu Đào mang toàn bộ án gần đây trong Nam Giang tới cho tôi xem, đặc biệt là những vụ án đã kết, và là những vụ chết người đơn giản, chuyện này rất mất thời gian.
Kết quả trong lúc chúng tôi điều tra, vụ án tương tự thứ 2 lại xuất hiện, lần này cũng là một vụ giết vợ thông thường.