Âm Phủ Thần Thám

Chương 354: Vụ án giết người thứ 2

Chương 354: Vụ án giết người thứ 2


Một tuần sau, buổi tối Tiểu Đào gọi điện tới, nói có vụ án như vậy xảy ra, và cho tôi địa chỉ.
Vương Đại Lý bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nói: "Dương tử, để ta chở ngươi."
Tôi đáp: "Được, ta chuẩn bị xong sẽ gọi."
Tôi đương nhiên là không gọi hắn dậy, mà lặng lẽ đi ra ngoài. Vương Đại Lý thì lại lăn ra ngủ quên trời đất, tôi xuống lầu dùng DiDi gọi taxi.
Hiện trường là một hầm đậu xe, bên ngoài đã giăng một vòng dây cảnh giới, xung quanh có mấy xe cảnh sát cùng xe cứu thương, có mấy người đi làm ca đêm đang đứng xem. Tôi vén dây cảnh giới lên đi vào, xuyên qua đám người tổ kỹ thuật, nhìn thấy hiện trường vụ án.
Hiện trường lần này phải nói là thê thảm. Nạn nhân nửa thân trên máu thịt be bét, gương mặt khó nhận dạng, giống như cái bánh áp chảo bị đập vào trụ bê tông, xung quanh là máu văng tung tóe, thân dưới mặc một chân váy, một bên chân đi dép sandal nữ.
Bên cạnh nạn nhân có mấy vết bánh xe song song.
Vụ án xảy ra vào khoảng 22h, một đôi vợ chồng xảy ra tranh cãi kịch liệt ở bãi đậu xe, cả hai đều rất hung hăng, lúc ấy xung quanh không có người, nhưng có camera an ninh ghi lại.
Người vợ xoay người bỏ đi, đột nhiên người chồng nhấn ga tăng tốc, xe tông mạnh vào người vợ, ép cô ta vào tường. Tông một lần chưa đủ, hắn lại lùi xe, tông tiếp cho tới khi nửa thân trên người vợ biến thành một đống thịt nát mới thôi.
Sau đó người chồng lái chiếc xe đã biến dạng phần đầu thoát đi, tới một tiệm rửa xe tự động cách đó 5km, bị nhân viên trong tiệm nhìn thấy, báo cảnh sát.
12h đêm hôm đó, nghi phạm xuất hiện trên xa lộ rời thành phố thì bị đặc nhiệm ngăn lại, bắt giữ tại chỗ.
Tôi nhìn thi thể thì thấy, nửa thân trên đã biến dạng quả thật có dấu vết va đập bởi cản trước. Tôi hỏi Tiểu Đào: "Tại sao cô lại nghĩ rằng vụ này liên quan tới tên kia?"
Nàng trả lời: "Trực giác. Chứng cứ xác thực, không thể chối cãi, rất giống vụ án ta đang điều tra, dù gì tôi nghĩ cũng nên gọi anh tới xem cho an tâm, đỡ vu oan cho người ta."
Tôi gật đầu nói: "Đúng trẻ nhỏ dễ dạy!"
Tôi đeo găng tay lên kiểm tra thi thể một chút, nạn nhân là nữ giới, tuổi chừng 30, đột nhiên tôi nhận ra, nạn nhân trong vụ trước tuổi tác cũng tương đương. Thời gian tử vong không có gì phải bàn cãi, là 4 tiếng trước, nguyên nhân chết là nội tạng bị dập nát.
Trên tay nạn nhân đeo một chiếc nhẫn cưới bạch kim, bàn tay như đang nắm chặt thứ gì đó, là một cái điện thoại di động. Tiểu Đào nói với tôi, cuộc gọi cuối cùng là của người chồng gọi tới.
Mặc dù thi thể tương đối thê thảm, nhưng bản thân cũng không có điểm khả nghi nào lớn, bởi vì không phải bị người khác trực tiếp giết chết.
Tôi tới bên cạnh quan sát vết bánh xe trên đất, có một chỗ bánh xe cọ xát mạnh nhất, hỏi: "Khoảng cách ngắn như thế, phải làm thế nào gia tốc đến mức trong nháy mắt tông chết người?"
Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Anh không lái xe nên không biết, có một kỹ thuật đó là đồng thời đạp mạnh chân phanh cùng chân ga, sau đó buông phanh đột ngột, nháy mắt sẽ đẩy gia tốc lên cực nhanh, có điều sẽ làm hại động cơ mà thôi."
Tôi hỏi: "Cô nghĩ tài nghệ lái xe của người này ra sao?"
Tiểu Đào nhìn vết phanh trên đất, nói: "Tông, lùi xe rồi lại tông liền một mạch, xe đằng sau và bên cạnh đỗ sát như vậy mà cũng không quệt phải, tuyệt đối là một cao thủ!"
Tôi hỏi tiếp: "Nghi phạm có đặc điểm phù hợp với điều này không?"
Tiểu Đào cười nói: "Nghi phạm là thầy dạy lái xe, kỹ năng lái xe nhất định rất giỏi, có thể nói là phù hợp."
Tôi phất tay một cái: "Đi xem camera giám sát xem."
Chúng tôi tới phòng giám sát, bảo nhân viên bảo an mở video quay lại lúc đó lên. Video được chia làm hai đoạn, do hai camera khác nhau quay lại. Đoạn thứ nhất quay cảnh hai vợ chồng nghi phạm Lý mỗ cãi nhau, có thể thấy rõ mặt. Đoạn video thứ hai quay cảnh Lý mỗ lái xe tông vào vợ, từ góc quay này lại trùng hợp không nhìn thấy buồng lái.
Tôi tua đi tua lại mấy lần, cầm một cái bút chì lên chỉ vào một bức hình, nói: "Tại sao lại thiếu một góc?"
Bảo an đáp: "Chắc do bị bẩn, camera tương đối phức tạp, định kỳ sẽ do nhân viên chuyên nghiệp tới bảo trì, không thuộc trách nhiệm của bọn ta."
Tiểu Đào lấy điện thoại ra gọi người tới kiểm tra một chút, một góc bị thiếu này tôi cảm thấy rất khả nghi, nó vừa vặn che đi phần sau của chiếc xe. Mất một lúc, cảnh sát kiểm tra gọi điện báo cáo: "Hoàng đội trưởng, trên kính camera có dính một mảnh giấy kẹo cao su."
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nếu có người cố ý che giấu thì dán kín ống kính có phải dễ hơn không? Hiển nhiên mục đích không đơn giản như vậy, mà hắn muốn camera quay được cái gì đó, nhưng không phải là tất cả.
Tôi nói: "Nhìn đoạn khác xem."
Bảo an ngẩn người một chút: "Chỉ có hai đoạn này thôi!"
Tôi bổ sung: "Là nhìn camera khác."
Bảo an a một tiếng, mở tất cả camera khác lên, tôi để ý thấy ít nhất có ba camera bị tác động hoặc che đi một phần.
Tôi nhìn thấy trên tường có một hình ảnh bãi đậu xe, tôi dùng bút chì khoanh nó và nói với Tiểu Đào: "Đây là chỗ camera thứ nhất quay lại, đây là cái thứ hai, giữa hai camera có một khu vực không người chừng 5m."
Hoàng Tiểu Đào nghiêm túc nhìn một hồi rồi gật đầu.
Tôi lấy điện thoại ra chụp lại bức hình này, sau khi ra cửa, tôi nói: "Bãi đậu xe này kiểm soát không tốt lắm, bởi vì lái xe vào trong có thể đỗ ở bất cứ chỗ nào. Cho nên trước đó hung thủ đã bố trí sẵn mấy điểm, chuẩn bị cả mấy phương án."
Tôi nói tiếp: "Tôi mới để ý, giữa hai đoạn video cũng có thời gian bị chênh, chừng khoảng 2 phút."
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "2 phút? Quá ngắn."
Tôi chỉ khoảng trống trước mặt, nói: "Từ chỗ này tới chỗ đó đại khái khoảng 5m, đừng nói là một phụ nữ đang nổi giận đùng đùng, cho dù là một ông già đi đứng bất tiện cũng có thể đi hết đoạn này trong 2 phút. Vậy mà nạn nhân lại không, chẳng lẽ có chuyện gì níu cô ta lại, đúng lúc camera không quay được?"
Tôi bước nhanh về hiện trường án mạng, mượn điện thoại di động của nạn nhân, điện thoại bọc trong túi vật chứng, màn hình đã vỡ. Tôi mở máy ra xem, lần cuối nói chuyện điện thoại là hai phút trước khi án mạng xảy ra.
Tôi gọi Tiểu Đào tới vị trí hai người cãi nhau, nói: "Khoảng 22h30, hai người đứng đây cãi nhau!"
Sau đó bước tới trước, đến vị trí đoạn camera không quay được: "Hai người cãi nhau chừng 5 phút, người vợ đi tới đây, nhận một cú điện thoại, là của người chồng gọi tới. Cô ta trời xui đất khiến thế nào lại đứng đúng chỗ camera không lia tới, lúc này người chồng lái xe xông tới, đâm vào vợ mình."
Hoàng Tiểu Đào đứng chỗ tôi quay đầu lại, nói: "Nếu không phải người chồng tông chết cô ta, mà là kẻ mô phỏng, thì người vợ đứng đây sẽ nhìn thấy, lúc đó đèn trong bãi đậu xe cũng sáng như bây giờ."
Tôi trầm ngâm, Tiểu Đào lại nói lên một nghi ngờ: "Còn có một điểm, kẻ mô phỏng làm cách nào để hoán đổi với người chồng trong xe?"
Tôi giải thích: "Camera không quay lại được phần sau thân xe, kẻ mô phỏng có thể vào bằng cửa xe, dùng thủ đoạn nào đó chuốc thuốc mê người chồng, người chồng vẫn còn trong buồng lái, từ góc nhìn này thì người vợ vẫn có thể nhìn thấy."
Hoàng Tiểu Đào nói lên một nghi vấn khác: "Hôn mê hoặc trong trạng thái tỉnh táo, chẳng lẽ với khoảng cách 5m người vợ cũng không nhìn ra?"
Tôi suy đoán: "Có lẽ là mắt bị cận thị..." Chuyện này tới giờ chưa xác định được, vì đầu của nạn nhân đã bị bẹp nát.
Tôi lại hỏi: "Lời khai của nghi phạm như thế nào?"
Tiểu Đào cười khổ: "Thật trùng hợp, hắn cũng khai mình mới bị người ta đánh thuốc mê, nhưng kiểm tra nước tiểu thì không có dư lượng thuốc gây mê!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất