Chương 355: Thần thám Lý Xương Ngọc
"Trong cơ thể không có dư lượng thuốc gây mê?" Tôi suy tư, nếu như vậy làm cách nào mà tráo người bên trong xe được?
Tất nhiên những suy luận hiện giờ của chúng tôi chỉ căn cứ trên việc hung thủ là kẻ mô phỏng, toàn bộ vụ án đúng là có tồn tại một khả năng khác, đó là nó chỉ là một vụ chồng giết vợ thông thường.
Nếu nói là một vụ giết vợ thông thường, thì chứng cứ xác thực, gần như có thể định tội ngay lập tức. Nhưng điều khả nghi là nó quá hoàn hảo. Tôi phất tay một cái, nói: "Đi tìm nhân chứng xem, nhân viên rửa xe kia còn làm việc không?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Nhân viên đó trực ca đêm, chắc vẫn còn."
"À, giúp tôi làm một chuyện!" Tôi bảo nàng phái người đi quay lại một đoạn về nghi phạn trong phòng tạm giam. Hoàng Tiểu Đào không hiểu ý tôi, tôi thần bí nháy mắt: "Khắc có chỗ cần dùng."
Chúng tôi lái xe tới tiệm rửa xe kia, toàn bộ hệ thống ở đây là tự động, xe đi vào rồi ra liền sáng bóng hẳn lên. Tôi nhớ thần thám người Hoa Lý Xương Ngọc đã từng phá một vụ án vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Một nhân viên quán rượu gây gổ với người dân, sau đó túm đối phương ra ngoài đường, đánh trọng thương, rồi lái xe chèn lên người, cuối cùng mang xe đi rửa nhiều lần.
Đương nhiên mặc dù có một nhóm người chứng kiến, nhưng cái chính là không có bằng chứng quan trọng. Xe của nghi phạm gần như sạch bong, tới khi tìm được một vết máu nhỏ trong sàn xe, lúc này mới định được tội.
Rất nhiều vụ án của Lý Xương Ngọc thực ra khá đơn giản, hoàn toàn không có nội dung cốt truyện ly kỳ khúc chiết như trong phim điện ảnh. Nhưng tinh thần kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc của ông ta là điều đáng học hỏi cho mọi điều tra viên.
Lúc này, một anh chàng mặt đầy mụn trứng cá tới hỏi tôi có phải đến rửa xe không? Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ ra, anh ta kinh ngạc nói: "Thì ra là cảnh sát à, chẳng phải lúc nãy các người đã tới rồi sao, còn muốn hỏi gì nữa?"
Tôi xuống xe, hỏi: "Lúc trước nghi phạm đến tiệm, sao anh lại để ý tới hắn?"
Nhân viên nói: "Làm sao không để ý được, phần đầu xe hắn biến dạng, trên cản trước toàn là máu, nhìn đã thấy rất khả nghi."
Tôi hỏi: "Nghi phạm có xuống xe không?"
Nhân viên gật đầu: "Có xuống xe, rửa xe xong hắn còn sang bên tiệm đối diện mua thuốc lá."
Tôi bảo anh ta mô tả một chút đặc điểm nhận dạng của nghi phạm, rồi lấy điện thoại của Tiểu Đào cho anh ta xem ảnh, hỏi: "Là hắn phải không?"
Nhân viên rửa xe gãi đầu, nhìn một hồi rồi lắc đầu: "Không giống lắm."
Sau đó tôi lại cho anh ta xem đoạn video quay cảnh đi lại của nghi phạm trong phòng tạm giam. Nhân viên rửa xe nhìn một cái, liền khẳng định chắc nịch: "Đúng đúng, chính là cái dáng đi này, tôi nhớ rõ ràng."
Nhân viên rửa xe không hề ý thức được, ảnh chụp và video anh ta xem là cùng một người. Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nhướn mày, tôi cảm ơn một tiếng, sau khi lên xe nàng hỏi: "Chẳng lẽ người này mắc chứng mù mặt?"
Tôi cười nói: "Mặc dù người ta cứ hay trêu nhau rằng bị mắc chứng mù mặt, nhưng thực ra tỉ lệ mắc bệnh này cực thấp, tôi nghĩ năng lực nhận thức của anh ta là hoàn toàn bình thường."
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Vậy sao anh ta xem ảnh không nhận ra, nhưng xem video lại nhận ra?"
Tôi giải thích: "Thực ra một người nhận ra người khác, khuôn mặt chỉ chiếm 8%, còn lại toàn bộ là tứ chi, lời nói, hành động, cử chỉ. Kẻ mô phỏng rất nắm rõ điều này, cho nên hắn căn bản không cần hóa trang, chỉ cần nhân bản người khác một cách hoàn mỹ về cử chỉ, chân tay, cách thức nói chuyện, cũng đủ để đánh tráo trước mặt người lạ."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Như vậy anh kết luận, lần này đúng là kẻ mô phỏng có liên quan?"
Tôi đáp: "Còn chưa chắc chắn hoàn toàn, chỉ có thể nói là 80% hắn có liên quan."
"Vậy giờ anh có phải đi gặp nghi phạm không?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi trầm ngâm nói: "Chuyện này không cần gấp, trước hết chúng ta cần giải quyết một chuyện, đó là tìm hiểu rõ cách đánh tráo của kẻ mô phỏng."
Tiểu Đào lái xe về phòng tôi, tới nơi đã là 3h sáng, chúng tôi rón rén mở cửa, Vương Đại Lý đang ngủ say, ngáy ầm ầm. Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi: "Anh dẫn tôi về đây làm gì, ngắm dáng ngủ của Đại Lý à?"
Tôi lắc đầu một cái: "Không, tôi muốn cho cô xem kỹ thuật thôi miên."
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Anh biết thôi miên?"
Tôi đến trước mặt Vương Đại Lý, lấy điện thoại di động mở một bản nhạc tương đối êm dịu, bắt đầu ám thị: "Vương Đại Lý, lắng nghe cẩn thận lời ta nói, bây giờ ngươi cảm thấy rất thư giãn..."
Lời hướng dẫn thôi miên không có quy chuẩn nhất định, nói tím lại, để thôi miên chỉ cần đối phương trong trạng thái thư giãn về thể chất và tinh thần là được. Sau vụ án giảng viên Lý, tôi đã đọc một ít sách liên quan tới phạm trù thôi miên. Lý thuyết về thôi miên thì rất phức tạp, nhưng phương pháp thì lại đơn giản, cũng chẳng cần lý luận cao siêu gì, chỉ cần hoàn cảnh thích hợp, thủ pháp thích hợp thôi miên đối tượng thì cho dù một kẻ nghiệp dư cũng có thể thành công.
Không ít người nông dân chẳng học hành gì cũng biết một trò vui nhỏ, đó là đặt một con gà nằm soài ra đất, lấy tay che mắt nó lại, một lát sau nó sẽ nằm im bất động, dù làm gì cũng không phản ứng, đây thực ra là một loại thôi miên đơn giản.
Nói một cách dễ hiểu, thôi miên thực chất là bị mê hoặc bởi một thứ hoặc một người. Ví như học sinh chăm chú nghe lời giảng của giáo viên, khán giả lặng im lắng nghe màn trình diễn của ngôi sao, những trạng thái quên mình này đều là tầng thấp nhất của thôi miên.
Tôi kiên nhẫn nói những lời dẫn dụ, ban đầu Vương Đại Lý không có phản ứng, nhưng sau đó đã ngừng ngáy. Bây giờ hắn đang đứng ở ranh giới giữa ngủ và thức, có thể nghe thấy lời tôi nói.
Để kiểm tra xem có thành công hay không, tôi giơ một cánh tay hắn lên, nói: "Ngươi có cảm giác tay mình rất cứng, hoàn toàn không buông xuống được."
Vương Đại Lý mơ màng nói theo: "Tay...rất cứng."
Tôi buông tay ra, kỳ tích phát sinh, cánh tay của Vương Đại Lý giữ nguyên tư thế giơ lên trời. Hoàng Tiểu Đào vô cùng kinh ngạc, nói: "Sao anh làm được vậy?"
Tôi ra hiệu cho nàng chớ lên tiếng, cầm chai nước lọc trên bàn: "Há miệng ra, ở đây ra có một chai Liệt tửu đầy, ngươi phải uống cạn nó!"
Vương Đại Lý há miệng, tôi bắt đầu rót nước vào mồm hắn, vừa rót vừa nói: "Ngươi cảm thấy cổ họng đầy vị cồn cay nóng, rượu nóng chảy qua thực quản, dạ dày như bốc cháy, đầu cũng có chút choáng váng."
Lúc uống được 1/3, đột nhiên Vương Đại Lý ho sặc sụa, mí mắt động đậy. Hoàng Tiểu Đào sợ hãi che miệng, nhưng thực ra bây giờ Vương Đại Lý đã bước vào tầng sâu bị thôi miên, cho dù tôi có bạt tai hắn cũng không tỉnh.
Vương Đại Lý lè nhè nói: "Không uống được nữa, say rồi."
Tôi cứng miệng: "Ngươi phải uống hết!"
Hắn vẫn còn tự mâu thuẫn: "Đau đầu, buồn nôn."
Tôi nói: "Uống cho hết đi, há mồm!"
Mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể Vương Đại Lý lại rất nghe theo tôi, như Lão Yêu nói thì giờ tôi đã hack vào đại não của hắn, có thể tùy ý định đoạt. Dĩ nhiên chỉ có thể bắt hắn làm những chuyện trong giới hạn nhận thức, nếu tôi bảo hắn cởi truồng chạy ra ngoài đường, hắn sẽ tỉnh ngay.
Một lát, tôi rót hết chai nước, Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Chờ hắn nuốt hết, tôi hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Vương Đại Lý mơ màng trả lời: "Đầu óc choáng váng, bụng nhộn nhạo, buồn nôn."
Tôi nói: "Giờ ta đếm đến 3, ngươi sẽ quên hết chuyện vừa xảy ra, sau đó tỉnh lại."
Tôi vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Đào mau rút lui, miệng đếm: "Một, hai, ba!" Vừa đếm cũng vừa lui ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bên trong vang lên tiếng ghế đổ, sau đó là một loạt tiếng nôn mửa.
Hoàng Tiểu Đào cười, nói nhỏ: "Anh đúng là người khó nắm bắt!"