Chương 360: Nữ nhà văn
Tôi thở dài một tiếng, nạn bắt nạt học đường này gần như trường nào cũng có, ẩn náu ở những nơi mà giáo viên không nhìn thấy. Thậm chí có thể nói, phần lớn học sinh không là người bắt nạt thì cũng là nạn nhân.
Mặc dù tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói, trước giờ chưa từng làm tổn thương tới bạn học nào, nhưng cũng không hoàn toàn vô tội. Lúc còn nhỏ chưa biết gì, thấy đám bạn cùng lớp chế giễu bạn nào đó xấu xí hoặc quần áo rách rưới, dưới sự ảnh hưởng của không khí chung, tôi cũng nhếch mép cười theo.
Hoàng Tiểu Đào khóc tới lạnh người, sợ nàng bị cảm tôi cởi áo khoác trùm cho nàng. Tiểu Đào nhỏ giọng nói cảm ơn, lau sạch nước mắt cười gượng: "Con người của tôi thật quá dễ xúc động."
Tôi nói: "Tôi nghĩ người giàu cảm xúc thì dễ thương mà."
Tiểu Đào đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Nói bậy nói bạ!"
Chúng tôi tiếp tục thảo luận vụ án, câu chuyện này viết rất chân thực, tới mức người đọc tức lộn ruột, và đã giành được giải thưởng năm đó. Nhưng chỉ bằng một bài văn không thể khẳng định Lâm Hiểu Lam chính là hung thủ được, cũng không thể quy kết động cơ giết người của cô ta.
Chúng tôi lại lướt qua các tác phẩm khác của Lâm Hiểu Lam, phát hiện chủ đề bắt nạt học đường này xuất hiện tới vài chục lần, như vậy có thể đoán quả thật thời học sinh, Lâm Hiểu Lam có thể đã bị bắt nạt.
Tôi tò mò hỏi: "Hiện cô ta làm nghề gì?"
Tiểu Đào tra một chút trên mạng: "Hình như là một nhà văn có tiếng, năm ngoái còn có một tiểu thuyết được chuyển thể thành phim."
Tôi gật đầu: "Vậy hẳn là một người có tiền. Cô gái này rất đáng để tới thăm một chút."
Hoàng Tiểu Đào gõ mấy chữ trên điện thoại, nói: "Tôi gửi tin cho weibo của cô ta trước, xem có hẹn gặp được không."
Không biết có phải do bận rộn, hay không tin Tiểu Đào là cảnh sát, mà Lâm Hiểu Lam không phản hồi tin nhắn. Đến tận sáng ngày thứ năm, Vương Nguyên Thạch mới tìm được chỗ ở hiện nay của cô ta.
Hôm nay tôi đang làm việc trong cửa hàng thì Tiểu Đào đến đón, chúng tôi tới một khu chung cư, tới trước máy nói chuyện, ấn xuống, một giọng nữ lãnh đạm cất lên: "Tìm ai?"
Hoàng Tiểu Đào nói rõ thân phận, đối phương lại lập tức cự tuyệt: "Xin lỗi, hiện giờ tôi không rảnh, cô hẹn trước một thời gian cụ thể đi."
Hoàng Tiểu Đào cứng rắn nói: "Lâm tiểu thư, chúng tôi có lệnh khám xét, tốt nhất cô nên phối hợp với cảnh sát."
Hoàng Tiểu Đào chỉ là nói bừa, chúng tôi chẳng có lệnh khán xét nào cả. Một hồi im lặng, đối phương mới đáp: "Cho các người nửa giờ, lên đây đi!"
Cửa mở ra, tôi cười lạnh: "Vẫn còn kiêu ngạo lắm."
Tiểu Đào nói: "Nữ tác giả nổi tiếng mà, ai chẳng kiêu ngạo, nghe nói còn chưa kết hôn, mà lại là một người đẹp nữa chứ."
Tôi nói: "Cô nói những thứ này với tôi làm gì, tôi cũng có phải trang web hẹn hò đâu."
Chúng tôi lên lầu, một người giúp việc ra mở cửa, tôi quan sát kỹ người giúp việc này, dáng người mập mạp, cử chỉ tự nhiên, không có điểm gì khả nghi.
Nhà Lâm Hiểu Lam trang trí rất tao nhã, mang một phong cách thư phòng. Lúc này Lâm Hiểu Lam đang ngồi trên ghế nằm ngoài ban công, trên người mặc váy trắng, dáng dấp thon thả, đúng là một người đẹp, mặt đeo kính râm, một khay hồng trà để trên bàn.
Tôi với Tiểu Đào ngồi xuống, bà giúp việc rót cho chúng tôi hai ly hồng trà, Lâm Hiểu Lam bưng ly, ung dung hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Tôi khẽ cau mày, đồ vật mà tôi ghét nhất là kính râm, hoàn toàn không nhìn thấy được biểu hiện ánh mắt, theo tôi khi nói chuyện với người khác mà đeo kính râm là hành động bất lịch sự và cần được lên án.
Tiểu Đào vào thẳng vấn đề: "May mắn có vinh dự được đọc tác phẩm của cô, có một câu chuyện nói đến cô bị ba nữ sinh cùng phòng bắt nạt. Tôi muốn hỏi, chuyện này có dựa theo đời thật hay không?"
Lâm Hiểu Lam chậm rãi trả lời: "Những độc giả như các cô thật quá thô tục, đọc được bất cứ chuyện gì cũng muốn hỏi có thật hay không, thật hay giả quan trọng đến vậy sao? Chẳng lẽ Alexandre Dumas cũng vượt ngục, Hermingway từng đi bắt cá, Kim Dung từng là hiệp khách sao? Bản thân tác phẩm văn học thì bất luận thật giả, đều có mang ý nghĩa hội nhất định."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Chúng tôi không phải đến đề bàn luận về văn học, chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát chỉ quan tâm tới thực tế, chuyện ngày đó có thật không?"
Lâm Hiểu Lam hừ một tiếng, quay mặt sang một bên: "Là sự thật, tôi còn giết chết ba đứa nó."
Tôi không nhìn thấy mắt cô ta, chỉ có thể quan sát cử chỉ chân tay, nhưng ngôn ngữ và cử chỉ của cô ta vô cùng tự nhiên, không có chút căng thẳng nào. Trong lòng tôi không khỏi tò mò, tư chất trong tim cô ta tốt như vậy ư?
Yên lặng một lát, Tiểu Đào mới nói: "Tốt nhất cô không nên lấy chuyện này ra đùa giỡn, bởi vì ba người bạn cùng phòng của cô đều không còn nữa."
Lâm Hiểu Lam hơi giật mình, phản ứng của cô ta không giống như là giả vờ, ngẩng mặt lên hỏi: "Chết một cách tự nhiên? Hay là ngoài ý muốn?"
Đột nhiên Tiểu Đào đưa tay gỡ cặp kính rân của cô ta xuống, hỏi ngược lại: "Theo cô nghĩ thì thế nào?"
Tôi thầm hoan hô với hành động này của Tiểu Đào, cuối cùng thì cũng có thể nhìn thấy gương mặt thật của Lâm Hiểu Lam. Ánh mắt cô ta đầy vẻ kinh ngạc, rất tự nhiên, tôi càng khó hiểu, liệu cô ta có phải là hung thủ không?
Tiểu Đào lại nói: "Tôi hỏi lại lần nữa, năm đó có phải ba người họ bắt nạt cô không?"
Ánh mắt của Lâm Hiểu Lam ảm đạm, cô ta gật đầu: "Phải, những chuyện đó tôi đều đích thân trải qua."
Tiểu Đào hỏi tiếp: "Bao gồm cả những chuyện được cô nhắc tới như ấn đầu cô vào bồn cầu, bạt tai, tạt nước....?"
Lâm Hiểu Lam có vẻ vô cùng khổ sở, im lặng gật đầu, nhưng tôi lại phát hiện cử chỉ của cô ta lại có một sự mất tự nhiên.
Tiểu Đào lại hỏi: "Bạn trai cô cũng là bị họ gián tiếp hại chết?"
Lâm Hiểu Lam gật đầu: "Tôi vĩnh viễn không quên ngày hôm đó, chính là ngày 14 tháng 11, kể từ ngày đó trở đi tôi không còn rung động trước bất cứ người đàn ông nào, nội tâm của tôi đã trống rỗng, tôi hận chết bọn họ, hận không được tự tay giết chết từng người một. Nghe tin họ bị giết, trong lòng tôi nửa ngạc nhiên lại một nửa là vui sướng, bọn họ là đáng đời, nhưng tôi thề với trời, chuyện này không có liên quan gì tới tôi."
Hoàng Tiểu Đào liếc mắt sang tôi, tôi lạnh lùng nói: "Lâm tiểu thư, cô đang nói láo."
Lâm Hiểu Lam kích động: "Tôi trong sạch, thực sự không có giết bọn họ."
Tôi lắc đầu: "Tôi không nói cái này, mà là lúc cô thừa nhận bị họ bắt nạt, vẻ mặt rất không tự nhiên, đầu mũi toát mồ hôi, gò má ửng đỏ, hai tay xoa vào nhau, chân chụm lại, đây đều là những ngôn ngữ cơ thể khi nói dối, câu chuyện bắt nạt rốt cuộc là như thế nào?"
Lâm Hiểu Lam tức giận lườm tôi một cái: "Cậu đừng có phô trương tâm lý học trước mặt tôi, tôi am hiểu tâm lý học hơn cậy đấy. Tôi để ý từ lúc bước vào, cặp mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm vào chân tôi, chân tôi đẹp lắm sao? Có muốn tôi cho cậu một bức ảnh chân ký tên không?"
Tôi không hề bị hù dọa bởi ba cái tiểu xảo vặt vãnh này, hơn nữa hàng ngày tiếp xúc với Tiểu Đào, sức miễn dịch với người đẹp của tôi đã tăng lên, cô ta chẳng có gì đặc biệt trong mắt tôi cả, liền lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với chữ ký của cô, nói về vấn đề bắt nạt đi!"
Lâm Hiểu Lam đột nhiên kích động: "Đám cảnh sát các người thật quá chó má! Đến nhà chẳng chào hỏi một câu đã chọc vào vết thương cũ của tôi, những vết thương đó đều là đích thân tôi trải qua, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi bịa ra sao? Ai bị bệnh não lại bịa ra chuyện từng trải qua như vậy? Các người nhất định là loài động vật máu lạnh!"
Dứt lời, cô ta bưng mặt khóc nấc lên, tôi nhíu chặt lông mày, người phụ nữ này quá khó đối phó!