Chương 359: Chuyện bắt nạt ở trường học
Tôi gọi điện cho Vương Nguyên Thạch, nói nhanh: "Vương thúc, ông tìm những trường mà hai nạn nhân tốt nghiệp, nói cho tôi nghe."
Vương Nguyên Thạch nói một lượt, quả nhiên họ cùng học chung cấp 3, tôi hỏi: "Họ có học cùng lớp không?"
Vương Nguyên Thạch đáp: "Không biết, giờ ta đang ở trường đó đây, nhưng không tìm được hồ sơ của họ..."
Tôi nói: "Đọc địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới ngay."
Tôi với Tiểu Đào vội chạy tới ngôi trường cấp ba kia, Vương Nguyên Thạch đang ở trong phòng lưu trữ hồ sơ, trên bàn chất đống tài liệu, xem ra đã tìm khá lâu. Tôi nói tên ba nạn nhân cho người phụ trách, hỏi: "Không có tên ba người này sao?"
Người phụ trách nói: "Khóa nào?"
Tôi suy nghĩ, nói suy đoán: "Đại khái là khóa 95, 96."
Người phụ trách tìm một chút, thắc mắc lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao không thấy đâu nhỉ?"
Tìm nữa ngày vẫn như cũ, chẳng thu được gì, Tiểu Đào nói: "Gọi hiệu trưởng tới hỏi một chút đi."
Người phụ trách gọi điện cho hiệu trưởng, qua lời kể của ông ta biết được nửa năm trước trong trường xảy ra hỏa hoạn, thiêu hủy mất một phần hồ sơ trong đó có niên khóa 95, 96, cho nên bị thiếu.
Chẳng trách Vương thúc tra mãi không ra, lý do là hồ sơ không còn. Tôi vội nói: "Hồ sơ của nhà trường không được nhập lên cơ sở dữ liệu à?"
Vẻ mặt hiệu trưởng có vẻ lúng túng: "Tỉ lệ lên lớp hàng năm của chúng tôi bình thường, mỗi năm cũng chẳng chiêu được bao nhiêu học sinh, cho nên cậu xem, kinh phí không đủ, cũng chẳng nhập lên cơ sở dữ liệu."
Tôi thầm nghĩ, liệu vụ hỏa hoạn nửa năm trước có phải cũng liên quan tới kẻ mô phỏng hay không? Nếu đúng là như vậy, thì vụ án giết người liên hoàn này được lên kế hoạch cực kỳ công phu.
Không có hồ sơ, chúng tôi chỉ có thể tìm từng giáo viên chủ nhiệm khóa đó đến để hỏi. Rất nhanh hiệu trưởng đã gọi tới một nhóm giáo viên, nhắc tới tên ba nữ sinh này, hầu hết các giáo viên chủ nhiệm đều không có ấn tượng sâu lắm, dù gì thì họ cũng đã chủ nhiệm rất nhiều lớp rồi. Chỉ duy nhất có một người nhớ ra.
Giáo viên kia nói: "Tôi nhớ ba nữ sinh này thành tích đều không tốt, thường chơi chung với nhau, hình như cũng ở cùng phòng ký túc."
"Ở cùng phòng ký túc?" Tôi vội la lên: "Phòng ký túc không chỉ ở ba người, còn một người nữa tên gì?" Tôi mơ hồ có một linh cảm, người thứ tư sẽ là nạn nhân tiếp theo, hoặc chính là hung thủ.
Giáo viên kia gõ gõ trán mình, suy nghĩ một lúc: "Tên gì nhỉ...Hiểu Lam...Kỷ Hiểu Lam? Không đúng không đúng...A, tôi nhớ ra rồi Lâm Hiểu Lam."
Tôi hỏi: "Thầy chắc chứ?"
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: "Chắc chắn, bởi vì học sinh này đã đạt được giải thưởng ý tưởng sáng tạo mới năm đó, tôi rất có ấn tượng."
Một giáo viên ngữ văn đứng cạnh cũng nói theo, quả thật có chuyện này. Tôi hỏi quan hệ giữa mấy người như thế nào, chủ nhiệm lớp nói rất tốt. Là giáo viên thì đại khái cũng không biết chuyện trong ký túc.
Manh mối tra được ở đây cũng chỉ có vậy, chúng tôi ra ngoài sân, Tiểu Đào lấy điện thoại ra search, tôi hỏi nàng search cái gì, Tiểu Đào nói: "Giải thưởng ý tưởng sáng tạo mới do tạp chí Manh Nha Xã tổ chức, có thể search trên mạng."
Tôi hưng phấn: "Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra."
Tiểu Đào giễu cợt liếc mắt tôi: "Chắc lúc đi học anh không để ý đến cái này chứ gì?"
Tôi xấu hổ thừa nhận: "Điểm thi vào cấp 3 chỉ đạt có 30."
Quả nhiên Tiểu Đào tìm được bài văn đạt giải năm đó, tình cảm dạt dài đọc lên, đọc được một đoạn thì dừng lại, nói: "Dài quá, không đọc hết, để tôi gọi điện trực tiếp cho tòa soạn tìm người này."
Nàng liên lạc với tòa soạn báo Manh Nha Xã, nói chuyện khoảng 20 phút, rốt cuộc bên kia gửi tới địa chỉ Lâm Hiểu Lam lúc ghi danh.
Địa chỉ này là 10 năm trước, khả năng bây giờ đã chuyển nhà, Tiểu Đào bảo Vương thúc lập tức đi tìm hiểu, Vương thúc không nói câu nào liền đi.
Tôi với Tiểu Đào lên xe, nàng nói: "Chúng ta đọc bài báo do Lâm Hiểu Lam viết đi."
Tôi lấy điện thoại bảo nàng gửi link cho mình, thì ra Lâm Hiểu Lam viết một cuốn tự truyện, chủ yếu là miêu tả về sự bât đầu của tình yêu. Có lẽ do EQ quá thấp, tôi đọc rất ghê răng, liền lướt thật nhanh.
Hoàng Tiểu Đào thì lại xem rất chăm chú, vừa đọc vừa khen: "Viết thật hay, nhất định là một cô gái tinh tế có nội tâm nhạy cảm."
Tôi nói: "Tôi rất khâm phục những tiểu thuyết gia này, sao có thể nặn được nhiều chữ như vậy cơ chứ?"
Tiểu Đào lườm tôi: "Đó là bởi vì thần kinh anh không ổn định, năng lực cảm thụ đã kém, năng lực biểu hiện còn kém hơn."
Gáy tôi bốc một luồng khói đen, Tiểu Đào vỗ vỗ vai nói: "Sao thế, tổn thương à? Anh cũng không thể chỗ nào cũng là ưu điểm chứ."
Tôi tỏ ra ảm đamh, nói: "Không sao, tôi hoàn toàn không để trong lòng."
Đọc cái này đối với tôi mà nói thật là khổ sở, lại còn buồn ngủ, Tiểu Đào chợt kêu lên: "Mau nhìn bản này!"
Tôi nghiêng tới nhìn, đó là một bài phản ánh nạn bắt nạt học đường. Nhân vật chính tự xưng là Tiểu Tĩnh, bởi vì nhà nghèo, vẻ ngoài lại không dễ nhìn, liền trở thành đối tượng bắt nạt của ba bạn cùng phòng ký túc. Ba nữ sinh kia khạc đờm vào giày của cô, dính kẹo cao su lên tóc cô, lôi nhật ký của cô ra đọc to, hoặc cố ý làm mất đồ dùng cá nhân của cô.
Tiểu Tĩnh đối mặt với sự bắt nạt chỉ biết im lặng, ba nữ sinh cùng phòng lại càng được đà lấn tới, đè cô xuống đất bạt tai, ấn đầu cô vào bồn cầu, hắt nước vào người lúc cô ngủ, đốt áo lông mẹ cô gửi cho ngay trước mặt.
Những lời văn bình tĩnh miêu tả sự bắt nạt điên cuồng của ba nữ sinh khiến tôi giật mình, không khỏi cắn móng tay.
Sau đó, Tiểu Tĩnh quen một nam sinh, tình yêu đã làm cô tạm thời quên đi cái gọi là căn phòng địa ngục. Nhưng sau đó xảy ra một chuyện khiến cho cô vĩnh viễn không thể tha thứ cho ba nữ sinh kia được.
Đó là vào một đêm mưa, ba nữ sinh cùng phòng cướp điện thoại của cô, đọc những đoạn tin nhắn của cô và bạn trai, dùng nó để trêu đùa, Tiểu Tĩnh liều mạng hét: "Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!" Nhưng ba nữ sinh lại chẳng hề để ý tới.
Ba nữ sinh nghĩ ra một trò quái ác, nhắn tin cho bạn trai Tiểu Tĩnh, nói cô bị sốt cao 40°, kết quả nam sinh kia hấp tấp chạy tới, trên đường bị một chiếc xe tải va chạm, chèn qua người...
Sau khi sự việc xảy ra, ba nữ sinh nói lời xin lỗi, nhưng trong lời nói lại chứa đựng sự uy hiếp, không cho cô được nói sự thật ra, nếu không sẽ biết tay. Tiểu Tĩnh vẫn lựa chọn im lặng, sau đó trong một đêm, dùng dao đâm chết ba nữ sinh cùng phòng.
Tiểu Tĩnh quỳ xuống trong vũng máu, chờ bị phán xử, nhưng nội tâm của cô đã trống rỗng.
Một kết cục bi kịch như vậy, sau khi đọc xong, ngực tôi như có một tảng đá đè nặng, khó khăn lắm mới hô hấp được. Phản ứng của Tiểu Đào còn dữ dội hơn tôi, nước mắt lã chã rơi xuống ướt cả màn hình điện thoại.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ an ủi: "Muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi, ở đây không có người ngoài."
Như được mở cõi lòng, Tiểu Đào nhào vào ngực tôi mà khóc, tôi vỗ nhẹ lưng nàng: "Nhớ đến chuyện buồn gì à?"
Tiểu Đào gật đầu, khóc một hồi mới thút thít nói: "Hồi còn bé...tôi cũng bị một nữ sinh lớn hơn...bắt nạt...nghĩ tới thật là khổ sở..."