Âm Phủ Thần Thám

Chương 370: Trạm xe quỷ ảnh

Chương 370: Trạm xe quỷ ảnh


Mắt thấy chiếc xe oan hồn ngày càng tới gần, Chu Dương đột nhiên nhấc chân chạy, vừa chạy vừa hướng về phía chúng tôi, gọi: "Nó không dừng ở trạm này, mau tới trạm kế tiếp đi!"
"Cái gì? Còn phải lên xe?" Tôi nói mà lòng miễn cưỡng.
Mấy người chúng tôi biểu quyết, ngoại trừ tôi thì ai cũng đồng ý lên xe, tôi chỉ có thể tuân theo số đông.
Chúng tôi vội chạy về phía trạm dừng kế tiếp, chờ xe chạy tới gần mới phát hiện thực ra tốc độ cũng không chậm, hai chân rất khó chạy vượt nó. Tôn Băng Tâm đi đôi sandal, phải rất cố sức mới chạy được, Vườn Đại Lý lập tức nắm lấy cơ hội: "Ta cõng muội!"
Băng Tâm liền tháo dép cầm lên tay, nói: "Không sao, tôi chạy chân đất."
Trên đường nhỡ giẫm phải thủy tinh cục đá thì làm sao, tôi không đành lòng, khom người nói: "Lên đây."
Băng Tâm do dự mấy giây rồi nhảy lên lưng tôi, nhỏ giọng hỏi: "Có nặng không?"
"Nhẹ hơn Tiểu Đào!" Tôi đáp.
"Bại hoại!" Băng Tâm véo lỗ tai tôi.
Chúng tôi chạy tới trạm dừng kế tiếp, xe bus đỗ lại, rào một cái mở cửa xe, mấy người lập tức nối đuôi nhau mà lên.
Trên xe trống không, Chu Dương rướn cổ lên: "Sao không có nhân viên bán vé?"
Vương Đại Lý giọng u ám nói: "Chắc sẽ lấy linh hồn anh để làm tiền vé."
Chu Dương xạm mặt lườm hắn: "Đừng nói lung tung được không, chuyện này mà cũng dám tùy tiện đùa giỡn?"
Vương Đại Lý cười lạnh: "Chút can đảm cũng không có, còn tưởng là chủ nhân weibo linh dị, tôi thật thấy mất mặt thay anh."
Xem Vương Đại Lý phất cờ phản công, tôi với Băng Tâm bật cười. Bốn người chúng tôi xếp hàng phía sau tìm chỗ ngồi, Chu Dương cầm điện thoại chụp lia lịa khắp nơi, tôi cảnh cáo: "Đừng chụp bọn tôi, cẩn thận tôi kiện anh tội xâm phạm hình ảnh đấy.""
Chu Dương cười hì hì: "Tôi chụp anh làm gì, anh cũng chẳng ưa nhìn, tôi chụp hai người đẹp kìa."
Tôn Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, đập điện thoại của anh ta đi!"
Tôi làm bộ đứng lên, Chu Dương liền giấu điền thoại ra phía sau: "Này này, sao mấy người đến đùa giỡn cũng không biết vây?"
Chu Dương chạy lên đầu xe ngồi, hình như hắn muốn tìm tài xế nói chuyện, nhưng tài xế nhìn quá dọa người, hắn ậm ừ mãi không có dũng khí bắt chuyện. Xe vẫn chạy, tôi quan sát một lát, nói: "Cái này thì có gì to tát đâu, cũng chỉ là một chiếc xe bus bình thường."
Vương Đại Lý ngồi phía sau đột nhiên hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, tôi hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Vương Đại Lý thụt cả lưỡi vào trong, chỉ ra ngoài cửa sổ lắp bắp: "Dương tử, mau nhìn cái bóng."
Chúng tôi nhìn theo hướng hắn chỉ, ban đầu chỉ thấy mặt đường đen thui, lúc xe bus đi qua một bức tường thì trên tường xuất hiện một cái bóng, từ cái bóng lại có thể thấy cửa sổ bên cạnh chúng tôi có bóng một người ngồi.
Tôn Băng Tâm sợ hãi hét lên một tiếng: "Trên xe thật có ma!" Sau đó ôm chặt lấy tôi.
Vương Đại Lý, Lạc Ưu Ưu và Chu Dương đều hoảng sợ hét toáng lên, tôi thì lại thờ ơ chẳng động lòng, là ma thì có sao?
Tôi nói: "Ta chỉ không hiểu một chuyện, bình thường có chuyện linh dị nói ma không có bóng, một số chuyện khác thì nói ảnh chụp được người không tồn tại, vậy rốt cuộc ma quỷ có bóng hay không, ai cho một câu trả lời chính xác đây?"
Chu Dương nói: "Anh đừng có mà không hiểu rồi nói càn, trên xe có 'người', chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
Tôi phản bác: "Vật thể không nhìn thấy có nghĩa là không phản xạ ánh sáng, nếu không phản xạ ánh sáng thì tại sao lại có bóng?"
Chu Dương giải thích một cách gượng ép: "Ma quỷ tồn tại ở một không gian khác, những cái bóng chính là từ không gian khác đó chiếu ra."
Tôi cười: "Lại có liên quan tới không gian đa chiều, vậy cái gì là không gian đa chiều, làm phiền anh cùng tôi tán dóc một chút..."
Chu Dương trong nháy mắt cứng họng không trả lời được: "Vậy anh giải thích xem tại sao vừa rồi lại xuất hiện bóng ma?"
Tôi nói: "Nhất định sẽ có các giải thích khoa học, nhưng tôi không cho rằng đó là ma quỷ."
Chu Dương mắng: "Đám người tôn thờ khoa học như các anh thật hết thuốc chữa!"
Nói xong, hắn tức giận ngồi phịch xuống. Lòng tôi lẩm nhẩm "tôn thờ khoa học", mấy chữ này là lần đầu tôi nghe thấy, chẳng lẽ là hắn cố ý mượn cớ bẻ măng, quy chuyện linh dị là sự việc bình thường?
Chúng tôi tranh cãi om sòm làm không khí ma quái trên xe cũng giảm bớt, lúc xe bus chạy qua một cái đèn đường, chúng tôi lại lần nữa nhìn thấy cái bóng trên cửa sổ xe.
Tôi chỉ cái bóng trên mặt đất nói: "Những cái bóng này không động đậy, có chút khả nghi."
Vương Đại Lý xen vào: "Ma quỷ đương nhiên bất động rồi."
Tôi lạnh lùng nói: "Lấy đâu ra cái gọi là oan hồn xe bus, để ta tìm tài xế hỏi cho ra nhẽ."
Lúc này đột nhiên xe dừng lại, có ba người, hai nữ một nam lên xe, nữ đều trang điểm rất đậm, quần áo hở hang, nam thì cao lớn thô kệch, mặt đầy thô bỉ không ngừng nháy mât với hai cô gái: "Hai cô suy nghĩ thêm một chút đi, theo tôi một đêm, các cô đâu có lỗ, còn kiếm được tiền."
Người đàn ông sặc mùi rượu, hình như là đại thúc dâm dê theo tới đây từ quán bar.
Ba người lên phía trước ngồi xuống, một cô gái nói: "Ông cứ quấn lấy chúng tôi như vậy không xấu hổ à? Chúng tôi đi làm ở hộp đêm, không phải là đi bán thân, ông muốn chơi gái thì đi tìm cave đi."
Gã đàn ông xoa tay cười nói: "Lời nói thật khó nghe, tôi không phải là thấy hứng thú với hai cô thì đã không đi theo tới đây. Thế nào, tính toán một chút chứ?"
Tôn Băng Tâm nhỏ giọng mắng: "Thật ghê tởm!"
Đột nhiên gã đàn ông phục hồi tinh thần: "Ai da, đây là chuyến xe đi đâu?" Sau đó hỏi Chu Dương ngồi bên cạnh: "Tiểu ca, đây là xe số bao nhiêu?"
Chu Dương lạnh lùng nói không biết.
Hóa ra ba người này không biết vì sao mà lên nhầm xe, gã đàn ông vẫn tiếp tục gạ gẫm hai cô gái qua đêm cùng hắn, tôi nói với mọi người: "Trạm kế tiếp ta xuống xe đi."
Vương Đại Lý nhỏ giọng nói: "Vất vả lắm mới lên xe được, hay là ngồi đến cuối bên xem."
Tôi cố ý hù dọa hắn: "Trên mạng nói, chuyến xe này chạy tới Âm tào địa phủ, hay là ngươi ở lại một mình trải nghiệm đi."
Chiêu rung cây dọa khỉ này quả nhiên hiệu quả, Vương Đại Lý sợ đến rùng mình: "Thôi thôi, tới trạm kế tiếp xuống đi."
Xe chạy qua một trạm dừng, nhưng lại không đỗ, gã dê già đột nhiên đứng dậy, đi tới cạnh ghế tài xế gõ vào chỗ dựa lưng: "Người anh em, sao không dừng lại, xe này có đi Tân Hương không?"
Tài xế không trả lời, gã dê già gõ mạnh hơn: "Ngươi câm à, sao không nói gì?"
Vương Đại Lý run lẩy bẩy nói: "Gã sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết!"
Tôi khinh khỉnh nói: "Thật sao? Ta cũng đang mỏi mắt mong chờ đây."
Gã dê già cáu, lại bám vào tay tài xế mà rung khiến cho một sự việc không tưởng tượng được xảy ra. Cánh tay của tài xế đột nhiên rụng ra, rơi xuống lăn đến cạnh gã. Gã dê già hét lên một tiếng: "Ma, ma!"
Bầu không khí kinh khủng bât đầu lan truyền, mọi người hét inh ỏi trong xe, chỉ duy có tôi không bị ảnh hưởng, tôi nhìn thấy rõ ràng rơi dưới đất chỉ là cánh ray giả.
Tài xế không nói không rằng, nhặt cánh tay lên lắp lại, tiếp tục lái xe. Gã dê già hoảng sợ, liều mạng đập vào cửa xe, hết lên như heo chọc tiết: "Cho ta xuống! Cho ta xuống!"
Xe dừng lại, gã dê già bị cửa xe kẹp chân, kêu gào, túm chặt lấy chân không ngừng xin chúng tôi giúp đỡ, tôi đứng lên nói với tài xế: "Bác tài, làm ơn đóng cửa xe lại một chút."
Tài xế cứ như không nghe được âm thanh bên ngoài, nửa phút sau mới đóng cửa, nhưng không mở lại mà tiếp tục cho xe chạy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất