Chương 374: Lạc Ưu Ưu mất tích
Tôn Băng Tâm lấy vài mẫu máu đi làm hóa nghiệm, tôi lấy thính cốt mộc ra nghe phần ngực và bụng người chết. Hai nạn nhân này nội tạng tương đối lành lặn, phổi ứ đầy nước, nhưng kỳ lạ là trong dạ dày lại không có nước.
Kiểm tra móng tay, trong móng tay nạn nhân có một ít bùn cát, nhưng chỉ có một ít, theo lý thuyết thì chết đuối trong móng tay phải đầy bùn đất mới đúng chứ? Hơn nữa các ngón tay phải co quắp tạo thành hình ưng trảo.
Tôi đẩy miệng người chết, lung lay răng của họ, răng không có dấu hiệu bị lỏng, trong mũi nạn nhân thứ nhất có một số sợi giấy bị hít vào.
Tôi thắc mắc: "Vụ chết đuối này rất kỳ lạ, một số đặc điểm thì phù hợp, một số lại không. Trước khi chết liệu nạn nhân có ở trong phòng khách sạn?"
Tiểu Đào nói: "Điều này nhân viên khách sạn có thể làm chứng, bọn họ thuê phòng vào lúc 8h sáng, không hề ra ngoài, trong lúc đó có gọi một lần cơm trưa, người đưa cơm cũng làm chứng là lúc đó hai người ở trong phòng. Khoảng 2h chiều thì phát hiện thi thể, từ giữa trưa đến 2h chiều, lễ rân vẫn không đổi người."
Tôi gật đầu, cẩn thận cúi người ngửi mùi trên thi thể, cũng không có mùi gì cụ thể.
Giả sử trưa nay hai người họ đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền bị người ta đánh ngất xỉu rồi ném vào trong nước, thời gian ngắn ngủi đó cũng không thể ngâm thành như thế này.
Nhặt mấy cánh bèo trên tóc nạn nhân, tôi nói: "Bèo này và bèo trên người Trương Binh là cùng một loại, một số người sẽ thả trong hồ cá làm trang trí."
Tiểu Đào nhớ lại: "Đại sảnh khách sạn có một cái hồ cá, nhưng không nhiều khả năng là nơi chết đuối."
Tôi lắc đầu: "Bèo này là do người ta thả lên, cô xem, thả rất đều. Tôi nghĩ rằng hung thủ cố sức ngụy tạo ra màn chết đuối, nhưng làm rất thất bại. Hắn muốn truyền đạt gì đó hoặc là che giấu gì đó."
Hoàng Tiểu Đào chợt hỏi: "Tôi nghe Tôn Băng Tâm nói oan hồn xe bus có liên quan tới nước, anh kể cho tôi xem nào."
Tôi không muốn gán vụ án liên quan vào sự kiện linh dị, nhưng cả ba nạn nhân tối qua đều lên chiếc xe bus đó, xem ra có thể đã xem nhẹ manh mối này, liền kể về nó cho Tiểu Đào nghe.
Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Tôi nghĩ hay là điều tra chiếc xe bus không biết đường về này chút đi."
Tôi thở dài: "Điều tra đi."
Hoàng Tiểu Đào gọi điện thoại một chút, lúc này Băng Tâm đẩy cửa đi vào, hào hứng nói: "Tống Dương ca ca, nạn nhân thứ hai nồng độ bạch cầu cao, cao hơn giá trị trung bình nhiều."
Tôi hỏi: "Điều này có ý nghĩa gì?"
Băng Tâm suy nghĩ một chút: "Theo muội nhớ thì người chạm vào điện, bạch cầu sẽ tăng cao."
Tôi nhíu mày, rốt cuộc đã có giải thích: "Xem ra đã rõ, vết cháy xém trên bụng nạn nhân thứ hai là súng điện gây ra, chúng ta có thể tái hiện một chút quá trình vụ án xảy ra..."
Tôi đi tới một chỗ đất trống, chỉ tay: "Giả sử đây là cánh cửa, hung thủ gõ cửa, nạn nhân thứ hai ra mở, hắn bất ngờ dùng súng điện giật ngã cô ta, sau đó lao vào trong. Người chết thứ nhất chắc chắn vô cùng hoảng sợ, hung thủ bắt cô ta quay người lại, cô ta làm theo thì bị hung thủ rút cái búa nhỏ đập vào gáy, rồi quay ra đập nốt vào gái cô gái thứ hai."
Tôi đổi vị trí, tiếp tục nói: "Hai người này đã bị tổn thương tủy đồ, ý thức không rõ, cũng không động đậy được, hung thủ bê hai người lên giường, cởi quần áo ra. Ban nãy muội nói không có dấu hiệu xâm hại, ta đính chính một chút, đó là chỉ có thể nói không hãm hiếp thôi. Hung thủ tại sao phải cởi hết quần áo của nạn nhân? Ta nghĩ là để ngụy tạo chết đuối, hắn đổ chất lỏng nào đó lên người nạn nhân khiến cơ thể xuất hiện dấu vết bị ngâm, sau đó làm giống như tra tấn thời xưa, đắp một tờ giấy lên mặt nạn nhân rồi không ngừng rót nước, nạn nhân hít vào một lượng lớn nước, cuối cùng ngạt thở mà chết."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Sao anh khẳng định là dùng giấy?"
Tôi giải thích: "Trong mũi người chết thứ nhất có vụn giấy sợi, tôi quan sát một chút, có thể là loại giấy A4."
Tôn Băng Tâm hỏi: "Ngụy tạo da bị ngâm lâu trong nước bằng cách nào?"
Tôi lắc đầu: "Xét nghiệm là khuyết điểm của ta, cái này giao cho muội đi."
"Được, huynh nói người chết chỉ không bị hãm hiếp, vậy họ vẫn bị xâm hại?" Băng Tâm hỏi.
Tôi nói: "Gần như là vậy."
Tôi mở ô nghiệm thi ra, điều chỉnh ánh sáng để cho bóng ô chiếu vào nạn nhân, trên da nạn nhân rất nhanh hiện lên vài dấu tay, nhất là vị trí bộ ngực, Băng Tâm và Tiểu Đào kinh ngạc kêu lên.
Trên dấu tay không có vân tay, xem ra hung thủ khá là cẩn thận, đeo găng tay khi gây án.
Tôi so sánh kích cỡ, bàn tay người này rất rộng, giống như người lao động chân tay, tuổi tác chừng bốn, năm mươi. Hành vi xâm hại là bộc phát nhất thời, hung thủ nhìn thấy dáng dấp nạn nhân rất khá, cho nên mới sờ ngực, tôi không tin có kẻ giết người chỉ nhằm mục đích sờ ngực."
Tôi định hình đặc điểm của hung thủ, nói nhanh: "Hung thủ khả năng từng có tiền án, tính cách lầm lì, trình độ văn hóa thấp, có thể hắn là thợ mộc, thợ may hoặc đốc công. Đốc công có khả năng lớn nhất."
Tiểu Đào kinh ngạc trợn mắt: "Sao anh đoán được, hắn sự dụng búa mà?"
Tôi cười: "Không phải, hung thủ là một người có tính cách cầu toàn, vạch ra một kế hoạch có thể biến thành hiện thực hoàn hảo. Mục tiêu của hắn là ngụy tạo vụ án thành chết đuối, mặc dù từ con mắt nghiệp vụ của chúng ta nhìn ra sơ hở rất nhiều, nhưng tổng thể mà nói thì kế hoạch của hắn vẫn rất thành công. Cho nên tôi nghĩ rằng hắn hẳn là thợ mộc, thợ may hoặc đốc công. Đốc công thường có thể lực tốt nhất, cho nên khả năng lớn nhất."
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Anh phân tích rất có lý."
Nghiệm thi xong, theo thường lệ tôi đốt hai xấp giấy vàng, Băng Tâm thì lấy mẫu da nạn nhân đi xét nghiệm, lúc chuẩn bị đi, tôi hỏi: "Phải rồi, đồ dùng tùy thân của nạn nhân đâu?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Quần áo bị hung thủ giấu dưới gầm giường, một điện thoại Huawei bị ném vào bồn cầu, đã không thể khởi động, một cái Iphone thì bị lấy đi, sim bị hủy."
Tôi nói: "Xem ra kinh tế của hung thủ cũng không khá giả."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Tôi đã cho người đi dò la chợ đen, xem gần đây có kẻ nào bán Iphone không."
Tôi mờ hồ có chút lo lắng, nếu vụ án giết người hàng loạt này thật có liên quan với oan hồn xe bus, vậy giờ người nguy hiểm nhất không ai khác ngoài Lạc Ưu Ưu đã biến mất. Tôi chỉ biết âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần cô bé đừng xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên tôi la lên: "Giúp tôi kiểm tra một số điện thoại."
Tôi nhờ Tiểu Đào kiểm tra số của Lạc Ưu Ưu, giờ cô bé đã tắt máy, hoàn toàn không xác định được vị trí. Hoàng Tiểu Đào gọi về cục nhờ kiểm tra list nói chuyện điện thoại của cô bé, có ba số, một là Vương Đại Lý, một số của trạm xe lửa, có vẻ là gọi để mua vé.
Số cuối cùng là của Chu Dương, số này vừa mới gọi cho Lạc Ưu Ưu.
Tôi không nghĩ rằng Lạc Ưu Ưu sẽ đi gặp Chu Dương, cô bé không phải loại con gái như vậy, chỉ là lo lắng sẽ dính vào vụ án này, liền chỉ số của Chu Dương, nói: "Kiểm tra số này."
Cảnh sát kỹ thuật gõ bàn phím lạch cạch, nói cho tôi: "Cũng tắt máy!"
Hoàng Tiểu Đào nghi ngờ: "Xảy ra chuyện gì, cũng tắt máy?"
Tôi có hai suy đoán, thứ nhất là hai người hiện nay đang ở cùng nhau, Lạc Ưu Ưu đã biến Đại Lý thành con bò. Thứ hai là cả hai người đang gặp nguy hiểm. Tôi thà tin vào khả năng thứ nhất còn hơn!