Chương 373: Kim qua tiểu chuy
Hoàng Tiểu Đào lập tức cho người đi tìm dựa trên những đặc điểm này. Một cảnh sát đi tới, tay cầm tờ giấy: "Hoàng đội trưởng, đã tìm ra danh tính người chết."
Nạn nhân tên là Trương Binh, năm nay 46 tuổi, là một kẻ thất nghiệp. Thủ đoạn kiếm sống của ông ta khiến người khác khinh thường, chính là dụ một số phụ nữ đàng hoàng đi bán dâm, sau đó lấy tiền hoa hồng. Gã cũng đã có tiền án môi giới mại dâm, từng ngồi tù mấy năm.
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Thì ra là một ma cô à?"
Tôi nhớ lại buổi tối hôm qua, có thể lúc đó ông ta đang 'làm việc', nói: "Người làm nghề này chắc hẳn không ít kẻ thù."
Biết được danh tính và nghề nghiệp của người chết, tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi ban đầu còn cho rằng liệu có liên quan tới chiếc xe bus oan hồn kia không? Giờ nhìn lại có lẽ chỉ là một vụ án mạng thông thường.
Tôi bổ sung một câu: "Đặc biệt điều tra những khoản nợ của ông ta, xem có thiếu lãi cao hay gì không."
Chúng tôi ra ngoài, Tiểu Đào xua tay: "Được rồi, vụ án này không cần tới anh, chắc chỉ là một vụ án thông thường."
Tôi lắc đầu: "Tôi cứ tới trợ giúp, chứ hai ngày nay trông tiệm buồn lắm."
Tiểu Đào hỏi tôi sao vậy, tôi kể chuyện tình cảm của Vương Đại Lý cho nàng nghe, nàng cười to: "Để về tôi phê bình Tôn Băng Tâm một chút, con bé này với ai cũng làm quen thân thiết, khiến người khác hiểu lầm."
Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Chủ yếu vẫn là do Đại Lý quá đa tình."
Lúc này một giọng nói cất lên: "Phê bình tôi cái gì? Tôi sai chỗ nào?"
Thì ra là Băng Tâm đang cười hì hì, vừa đi vừa nói: "Tới hiện trường mà không gọi tôi."
Hoàng Tiểu Đào nghiêm mặt: "Sáng nay cô đi làm trễ?"
"Trách tôi? Tối qua tôi ngủ muộn, muốn trừ tiền thưởng thì cứ trừ đi, dù sao tháng này tôi cũng không được thưởng chuyên cần." Tôn Băng Tâm lè lưỡi.
Tiểu Đào mắng: "Da mặt dày như tường thành!"
Chúng tôi thu đội về cục, lúc đi qua một trung tâm thương mại, Băng Tâm cứ nằng nặc đòi tôi dẫn vào mua quần áo, Hoàng Tiểu Đào nói: "Đang giờ hành chính, cô quá tự do ngạo mạn rồi đấy."
Tôn Băng Tâm xụ mặt, nói với tôi: "Chờ tan việc chúng ta tới đây nha."
Tôi xuống xe ở gần cửa hàng, Vương Đại Lý đang ảo não đứng ở trước cửa, tôi hỏi: "Lạc Ưu Ưu đâu?"
Vương Đại Lý nói: "Không tìm thấy, ta gọi điện, nàng nói ngồi xe lửa về nhà, sau đó liền tắt máy."
Tôi định nói một câu đáng đời, lời ra đến miệng lại thôi, thở dài: "Mau chóng tìm cô bé về đi, giải thích cho rõ ràng, rất nhiều thứ trên đời nếu đã vuột mất sẽ vĩnh viễn không lấy lại được, có thú vị không khi lúc nào cũng nhớ về Băng Tâm?"
Vương Đại Lý chối: "Ta không lúc nào cũng nhớ về Băng Tâm."
Buổi sáng nhà phân phối tới giao hàng, chúng tôi bốc xếp đến bở hơi tai, chiều đến tôi ngồi trong cửa hàng đọc sách, Tiểu Đào lại gọi điện: "Tống Dương, lại có án mạng."
Tôi dở khóc dở cười: "Tần suất có hơi cao nhỉ."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vụ án này phải nói thế nào nhỉ, cũng có chút thông thường, có điều tôi nghĩ anh cũng nên tới xem một chút."
Tôi đáp: "Tới liền đây."
Chào Vương Đại Lý một tiếng, tôi vội chạy tới thị cục, thi thể được đặt trong lều khám cốt. Băng Tâm và Tiểu Đào đều ở đây, lần đầu Băng Tâm vào phòng này cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trên giường nằm song song hai cái thi thể, hình như là nữ giới, tôi hỏi: "Phát hiện ở đâu?"
Tiểu Đào đáp: "Trong một khách sạn, lễ tân nhận được điện thoại từ trên phòng, đối phương không nói gì, liền dập máy. Trên phòng gọi tới lần thứ hai thì lễ tân nhận thấy có điều bất thường, đi lên kiểm tra thì thấy hai xác chết nằm trên giường, liền báo cảnh sát..."
Tôi vén tấm vải trắng lên, nhận ra người chết có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Tôn Băng Tâm cũng thấy vậy, đột nhiên ồ lên một tiếng, chỉ người chết, định nói rồi lại thôi.
Khi vén tấm vải trắng thứ hai lên, tôi và Băng Tâm cùng đồng thanh: "Tại sao lại là hai cô ấy?"
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Hai người quen họ?"
Tôi nói: "Tối hôm qua hai cô gái này lên xe bus cùng với Trương Binh."
Hai người không trang điểm, nên lúc nhìn thấy người thứ nhất, tôi với Băng Tâm chỉ ngờ ngợ chứ không nhận ra ngay. Nhưng người chết thứ hai thì gò má tương đối cao, đặc điểm rõ ràng, nên thoáng cái chúng tôi liền ý thức được.
Nạn nhân toàn thân trần truồng, da dẻ tái nhợt, trên người có nước đọng lấm tấm, tóc dính bèo, Băng Tâm hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ ba án mạng có liên quan đến oan hồn xe bus, người xuống xe theo thứ tự tối qua đều bị giết..."
Tôi xua tay: "Đừng để ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, vụ án sáng nay nhìn qua là biết do người làm, vụ này cũng vậy."
Tôi bảo Băng Tâm làm giám định sơ bộ, nàng quan sát thi thể, nói: "Nạn nhân thứ nhất khoảng 25 tuổi, từ độ đục của đồng tử và độ thi cương cho thấy, thời gian tử vong khoảng 5 tiếng trước, trên người không có ngoại thương rõ rệt hay dấu hiệu bị xâm hại, khóe miệng có máu dưới dạng bọt, tay chân xuất hiện nhăn nheo, nguyên nhân cái chết hẳn là chết đuối. Có điều, nếu là chết đuối thì thời gian tử vong phải kéo dài thên 3 giờ nữa."
Tôi nói: "Đừng vội kết luận, thi thể thứ hai thì sao?"
Tuổi của nạn nhân thứ hai lớn hơn, khoảng trên dưới 30, thời gian chết cũng là khoảng 5 tiếng trước, nguyên nhân tử vong cũng là chết đuối. Bụng có một vết cháy đen, dạng hai chấm, hình như bị thứ gì đó làm bỏng và có phản ứng sống, là bị lưu lại trước khi chết. Ngoại trừ đó, trên người không có ngoại thương rõ ràng, hay dấu hiệu bị xâm hại.
Nhớ tới thi thể Trương Binh, tôi thò tay xuống gáy hai thi thể, quả nhiên phát hiện có dấu hiệu vỡ xương, dưới da có một khối mâu bầm mềm nhũn. Vị trí và diện tích vết thương sau gáy của họ không khác nhau là bao, điều này chỉ rõ hung thủ dùng một vật đầu tù, bọc vải mềm hoặc gì đó đập vài gáy người chết, gây ra hiện tượng co giật rồi chết đuối.
Tôn Băng Tâm trầm ngâm: "Hung khí có đầu bọc, là gì chứ? Thùng sắt? Gậy bóng chày?...phải rồi, gậy bóng chày là gần gũi nhất."
Tôi lấy một cây gậy ngắn trên giá dụng cụ, dùng mô hình nửa thân người trên lần trước mua để diễn tả lại quá trình gây án. Tôi đưa cây gậy vào phần gáy, lắc đầu: "Không có khả năng lớn, gậy bóng chày rất thẳng, không thể nào đánh trúng một điểm, kiểu gì cũng sẽ gây ra một viết thương dài, lỗ tai, gò má cũng dễ bị thương."
Hoàng Tiểu Đào đi tới nói: "Mặt đối mặt, lại đánh trúng phần gáy, người này không đơn giản, tôi nghĩ là có tập luyện."
Tôi phân tích: "Từ hình dáng vết thương, hung khí có vẻ là một cái búa nhỏ, bên ngoài bọc da hoặc vải."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh nói là kim qua tiểu chuy?"
Tôi nói: "Đúng, loại búa làm binh khí thời xưa dùng để phá vỡ, bất kể mặc khôi giáp dày đến đâu cũng không thể chống đỡ được. Một búa đập vào đầu gần như là chí mạng, hiệu quả hơn so với đao kiếm, bị dao đâm người ta vẫn còn có thể giãy dụa phản kháng, nhưng bị búa đập trúng đầu thì toàn thân sẽ co cứng ngay lập tức, ngã ra đất, miệng chảy dãi, hoàn toàn mất năng lực chiến đấu. Hung thủ có vẻ khá hiểu rõ về giải phẫu cơ thể người, hoặc có kinh nghiệm giết người, tủy đồ sau gáy con người điều khiển toàn bộ thần kinh vận động của cơ thể, mà phần xương sọ chỗ này yếu hơn trán rất nhiều.
Tiểu Đào nói: "Mặc dù tôi chưa từng luyện loại vũ khí này, nhưng đã được thấy người khác sử dụng nó, một chiêu đánh trúng gáy thì độ khó rất cao, trừ khi dùng lưu tinh chùy, nhưng trong phòng nhỏ như khách sạn thì không thi triển được. Chẳng lẽ nạn nhân thấy hung thủ rút búa ra lại không phản kháng hay kêu cứu? Cho dù là người quen gây án, hai nạn nhân ở chung một phòng, người thứ nhất bị đập, chẳng lẽ người còn lại vẫn ngoan ngoãn đưa gáy ra cho hung thủ đánh?"
Không phải Tiểu Đào đang chất vấn tôi, mà là nàng đang nói lên nghi ngờ của bản thân. Một điểm này tôi lờ mờ có suy đoán, nhưng chưa nắm chắc, liền ra lệnh: "Băng Tâm, muội đi xét nghiệm nồng độ bạch cầu của người chết thứ hai!"