Chương 376: Xác trôi
Tôi lập tức gọi điện cho Tống Tinh Thần, bảo hắn chờ tôi bên ngoài thị cục, sau đó nói cùng đi tìm Lạc Ưu Ưu.
Băng Tâm hoài nghi: "Cận vệ của huynh có thể tới nhanh như vậy sao?"
Kết quả vừa ra cổng đã thấy Tống Tinh Thần đứng cách đó không xa, tay cầm ly trà sữa, người này trong mắt tôi đúng là một oan hồn, lúc nào cũng có thể bất chợt hiện thân.
Tôi ra lề đường bắt xe, Tống Tinh Thần chui vào ghế phụ, trông thấy thanh Đường Đao trên tay hắn, tài xế cả đường đi cứ nem nép không dám nói câu nào. Ba người chúng tôi chen chúc phía sau, để vạch rõ giới hạn với Đại Lý, Tôn Băng Tâm ngồi sát bên trong, cả đường đi cứ khoác tay tôi.
Dọc đường Vương Đại Lý cứ lải nhà lải nhải, lo lắng Lạc Ưu Ưu xảy ra chuyện gì, nói rằng sau khi tìm được cô bé về, nhất định sẽ nhường nhịn, không bao giờ cãi nhau với cô bé nữa.
Tôi trấn an hắn: "Người hiền ắt có thiên tướng, ta tin cô bé hiện giờ không sao."
Câu nói này chính tôi cũng không dám chắc, nhưng trước mắt chúng tôi tuyệt đối không được đánh mất lòng tin.
Tới vị trí Lão Yêu gửi, đó là một khu nhà cũ, nơi này thuộc về vùng ven đô thị - nông thôn. Vị trí địa lý ở đây không tốt lắm, có lẽ là được phát triển theo cơn sốt nhà đất mấy năm trước, nhưng xây lên không bán được.
Chúng tôi xuống xe đi bộ, vừa đi vừa xác định vị trí trên điện thoại. Tới địa điểm Lạc Ưu Ưu xuất hiện cuối cùng, tôi quan sát bốn phía, phát hiện dưới đất có một vệt bánh xe, dùng động u chi đồng nhìn kỹ thì thấy có hai vật thể nhỏ màu trắng.
Quan sát kỹ hơn thì nhận ra đó là hai nửa của sim điện thoại, Tôn Băng Tâm la lên: "Tống Dương ca ca, bên này cũng có một cái sim bị người ta bẻ gãy."
Tôi nói: "Đừng dùng tay để nhặt, trên đó khả năng có vân tay của hung thủ."
Tôn Băng Tâm lấy túi vật chứng, dùng nhíp gắp thẻ sim bỏ vào, chúng tôi lần theo vết bánh xe đi về phía trước, cuối cùng nó biến mất ở đường nhựa, Vương Đại Lý bứt đầu bứt tai nói: "Rồi xong, hung thủ bỏ chạy, nhất định xảy ra chuyện!"
Tôi nói: "Chia nhau ra tìm, liên lạc qua điện thoại."
Chúng tôi chia nhau ra leo lên khu nhà tìm một vòng, tôi phát hiện trong một tòa nhà có mấy vỏ hộp cơm, góc tường có nước tiểu, dưới đất là bốn viên gạch bị đốt xém, giống như một cái bếp đơn giản.
Có vẻ như ai đó đã ở nơi này một thời gian, chẳng lẽ là chỗ ẩn thân của hung thủ? Có điều không loại trừ là chỗ ở của người vô gia cư.
Đúng lúc này Băng Tâm gọi điện tới: "Tống Dương ca ca, muội phát hiện ra thi thể."
Tôi lo lắng hỏi: "Ai?"
Băng Tâm nói: "Không biết, chỉ có thể nhìn thấy phần lưng, huynh đi về hướng Nam đi."
Tôi đi tới phía nam tầng lầu, nhìn từ phía xa chỉ thấy một cái móng đã đào, tích nước mưa lâu ngày đã tạo thành một đầm nước nhỏ, trong đầm nước có một xác người.
Từ hình dáng thi thể, đó là một nam giới, tôi thở phào, nói: "Hai ta xuống nhìn một chút."
Chúng tôi xuống lầu, đi về phía cái đầm, Băng Tâm gọi điện về thị cục, nhưng cảnh sát tới đây cũng phải mất chút thời gian. Đi tới bên cạnh cái đầm nước, vừa nhìn thấy mép be tông và khoảng cách nước với mặt đất, rôi đột nhiên khựng lại, sau đó la lên: "Đây là hiện trường đầu tiên!"
Tôn Băng Tâm nói: "Đây chẳng phải rõ rành rành rồi sao?"
Tôi đáp: "Không phải, ý ta là nơi đầu tiên Trương Binh bị hại, xem ra chúng ta đã tìm đúng, kẻ uy hiếp Lạc Ưu Ưu là hung thủ."
Tôi đưa tay định vớt thi thể lên, Băng Tâm hỏi: "Không đợi cảnh sát tới sao?"
Tôi nói: "Chờ không được, mà dù sao thì công việc khám nghiệm cũng là của hai ta."
Tôi tóm cổ áo thi thể kéo về bờ, lật đầu lên nhìn một cái, hóa ra là Chu Dương. Tôi bảo Băng Tâm phụ một tay nhấc thi thể Chu Dương lên.
Chúng tôi đặt thi thể cạnh đó, giống như mấy vụ trước, Chu Dương cũng bị đập vào đầu, sau đó ném xuống đầm nước, thời gian tử vong vào khoảng 4 tiếng trước. Nếu hắn và Lạc Ưu Ưu cùng bị ép buộc tới đây, giờ này rất có thể cô bé đã lành ít dữ nhiều.
Tôn Băng Tâm nói: "Trừ vết sau gáy này không có thêm vết thương hở nào khác, xem ra kinh nghiệm gây án của hung thủ khá phong phú, hắn biết càng để lại nhiều manh mối càng dễ bị tìm ra."
Tôi lắc đầu: "Muội bỏ sót một chỗ, đây này."
Tôi vén áo phông của Chu Dương lên, thắt lưng hắn có một vết kim châm, xung quanh tấy đỏ, có vẻ hung thủ đã tiêm thứ gì đó vào người hắn, mũi kim không rút ra. Giờ chưa thể xét nghiệm thành phần dược vật, chỉ có thể chờ về cục mới rõ.
Trên cổ Chu Dương còn có một vết máu bầm không quá bắt mắt, hình dạng giống như bị lòng bàn tay rộng và mạnh chèn ép. Tôi phân tích: "Có thể Chu Dương bị người ta tóm chặt cổ từ phía sau, cắm kim tiêm vào thắt lưng, đe dọa nếu phản kháng sẽ bơm thuốc vào cơ thể, đây là thủ pháp uy hiếp thường gặp."
Tôn Băng Tâm nói: "Khả năng trong xilanh chỉ là nước bình thường."
Tôi phát hiện dây thắt lưng của Chu Dương có một chỗ bị nới ra, chỗ này người bình thường hay treo chìa khóa, hung thủ hẳn là lấy chìa khóa của hắn, cướp xe đi.
Trên người không có dụng cụ, tôi không thể khám nghiệm sâu cái xác, chỉ đành tìm một miếng nylon đặt cái xác lên. Sau đó đứng bên bờ cái đầm, nhìn xuống phía dưới, nước đục ngàu không biết bên trong còn có vật gì không. Theo lý thuyết người chết đuối thi thể sẽ nổi lên rất nhanh, để xác định Lạc Ưu Ưu không có trong đó, tôi tháo cây gậy trên giàn giáo chọc vào nước khuấy mấy vòng.
Gậy trúc hình như vướng vào cái gì đó khá nặng, trong lòng tôi bất an, chỉ e nổi lên sẽ là Lạc Ưu Ưu.
Băng Tâm hỏi tôi sao vậy, tôi ra hiệu chớ lên tiếng, áp tai vào gậy trúc, dùng ngón tay gõ chầm chậm, đây cũng là công dụng của thính cốt biện âm, có điều nước chảy không ổn định, nghe không rõ lắm.
Cẩn thận nghe ngóng một hồi, tôi mới xác nhận: "Dưới đó không phải xác người. Đợi lát nữa cảnh sát tới thì vớt lên."
Băng Tâm cũng thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Lúc này Vương Đại Lý gọi điện tới, hốt hoảng nói: "Dương tử, mau tới đây, ta phát hiện Lạc Ưu Ưu..."
Tôi thoáng căng thẳng, Vương Đại Lý lấy hơi nói tiếp: "...túi hành lý!"
Tôi bực mình gắt: "Định hù chết ta à, ở đâu ta tới đây."
Vương Đại Lý nói phương hướng, tôi và Băng Tâm vội chạy tới đó, Tống Tinh Thần cũng đang ở đây. Vương Đại Lý không đợi tôi tới đã đổ hết đồ trong túi hành lý ra, nói: "Không thiếu thứ gì."
Một vài bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân hàng ngày, có cả ít tiền mặt, rõ ràng hung thủ không động tới cái ba lô này.
Vương Đại Lý nhấc cái quai đeo lên nói: "Dây đeo bị thắt chặt, Lạc Ưu Ưu có một thói quen, khi căng thẳng sẽ nắm chặt đầu dây mà kéo, chắc chắn nàng gặp phải nguy hiểm gì đó."
Tôi nói: "Chờ đã, có thể cô bé còn sống!"