Âm Phủ Thần Thám

Chương 377: Minh vương chi đồng phát uy

Chương 377: Minh vương chi đồng phát uy


Vương Đại Lý không hiểu, nhìn tôi, trong mắt dâng lên một ánh hy vọng, tôi chỉ mặt đất nói: "Dưới đất có một số dấu chân, mặc dù đã bị gió thổi bớt nhưng vẫn có thể suy đoán được phần nào chuyện xảy ra lúc đó."
Tôi chỉ vào một dấu chân trong số đó: "Nhìn này, dấu chân của hung thủ và Lạc Ưu Ưu đạp chung một chỗ, Lạc Ưu Ưu đạp lên trước, sau đó hung thủ giẫm đè lên, phương hướng giống nhau, điều này nói lên cái gì?"
Băng Tâm hưng phấn la lên: "Lạc Ưu Ưu đang chạy thục mạng."
Tôi gật đầu nói: "Không sai! Chỗ phát hiện cái ba lô cách vết bánh xe không xa, cho thấy Lạc Ưu Ưu là đi xuống từ trên xe. Cô ta có thể nắm chặt dây đeo, tức là lúc đó hai tay tự do, rất có thể là ngồi ở ghế sau. Lúc hung thủ dừng xe, chuẩn bị gây án thì Lạc Ưu Ưu đẩy cửa xe bỏ chạy, trên đường còn vứt bỏ ba lô để giảm bớt sức nặng."
Vương Đại Lý nói: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi tìm đi."
Tôi nói: "Đi thôi, vừa đi vừa gọi thật to lên."
Chúng tôi đi tìm dọc theo dấu chân, trên đường gọi lớn tên Lạc Ưu Ưu, khu nhà này khá rộng, dấu chân dần dần không còn thấy, chúng tôi liền chia nhau ra tìm, tôi với Băng Tâm rẽ bên trái, Đại Lý với Tống Tinh Thân rẽ bên phải.
Vừa đi vừa gọi, chúng tôi tới một nơi âm u, xung quanh đều là các tòa nhà cũ kỹ, che hết ánh sáng mặt trời. Đột nhiên phía sau có tiếng xé gió, tôi không kịp suy nghĩ vội đẩy Băng Tâm ra.
Rầm một tiếng, cả cái bao xi măng rơi xuống chỗ chúng tôi vừa đứng, bụi tung lên mù mịt. Cái bao xi măng cỡ 4-50 kg, nếu vừa rồi rơi trúng người thì thật khó tưởng tượng.
Tôn Băng Tâm thất kinh, tôi nói: "Người ở phía trên, đuổi theo!"
Để đề phòng đối phương ném cái gì nữa xuống, tôi kéo Băng Tâm mau chóng chui vào trong tòa nhà, Băng Tâm sợ hãi nói: "Không gọi Tống Tinh Thần tới sao?"
Tôi lắc đầu: "Không sao, một người ta có thể đối phó được!"
Toàn nhà cũ trống không, bất cứ tiếng động nào cũng có thể nghe rõ ràng, tôi bảo Băng Tâm giữ im lặng, cẩn thận lắng nghe. Đi lên lầu 7, đột nhiên chúng tôi nghe có tiếng kêu cứu, là giọng của một cô gái.
Ngay sau đó là tiếng đập cửa vang lên, một người đàn ông hung hãn mắng: "Kêu nữa, kêu nữa lão tử sẽ ném ngươi xuống!"
Đúng lúc này, từ đầu cầu thang lao ra một người đàn ông lực lưỡng, trên tay là bao xi măng, động tác đang muốn ném xuống, tôi với Băng Tâm đứng giữa cầu thang, căn bản là hết đường né tránh. Trong tình thế khẩn cấp tôi tập trung nhìn thẳng vào mắt hắn.
Gã đàn ông bị dọa sợ đến rùng mình, đồng tử co rúm lại, đây là phản ứng bản năng của con người lúc gặp mãnh thú đáng sợ. Sau đó bao xi măng trên tay rơi xuống, đập trúng vào chân gã.
Gã đàn ông đau đớn gào lên, tôi nhân cơ hội bước thật nhanh lên, dùng hết toàn lực tung cước đá mạnh vào háng, gã đàn ông lập tức ôm bộ hạ ngã xuống, ước chừng nhất thời không đứng lên nổi.
Tôn Băng Tâm chạy lên hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh dùng phép thuật gì vậy?"
Tôi đưa tay cản nàng lại: "Đi phía sau, nhớ đừng có nhìn vào mắt ta."
Tôn Băng Tâm ừ một tiếng, dùng minh vương chi đồng rất tiêu hao thể lực, hiện giờ máu lên não tôi đã không đủ, mắt nảy đom đóm, nhưng mỗi lần đóng mở minh vương chi đồng còn hao tổn thể lực hơn, tôi muốn một lần đánh ngã tất cả đám người trên đó đã.
Vọt lên lầu 8, trông thấy một nhóm phụ nữ ngồi trong góc, quần áo xộc xệch, bị trói chặt hai tay. Vừa trông thấy tôi thì nhốn nháo sợ hãi hét lên, cố nhích người về phía sau.
Cùng ở với nhóm phụ nữ có một gẫ đàn ông, thấy chúng tôi đi lên, hắn hằm hằm móc ra một con dao bướm, bước nhanh tới. Tôi lườm hắn, gã đàn ông hét lên một tiếng, dao rơi xuống đất, ôm đầu ngồi xuống run rẩy.
Băng Tâm chợt hô: "Bên phải có người!"
Tôi quay đầu nhìn lại, có một tên tóc dài đang móc súng, bị chạm vào ánh mắt của tôi, hắn nhất thời hoảng loạn, hét lên: "Ngươi là cái gì vậy?" Rồi vô thức lùi về phía sau. Tòa nhà chưa có tường, bốn bề trống không, kết quả hắn trượt chân ngã từ lầu 8 xuống, a một tiếng dài sau đó là tiếng va chạm với đất.
Trời, tôi đã dùng minh vương chi đồng giết người!
Tôi thu hồi đôi mắt, đầu choáng váng như say rượu, trước mắt toàn một màu đen, có một dòng chất lỏng âm ấm chảy ra từ mũi, Băng Tâm sợ hãi nói: "Tống Dương ca ca, huynh chảy máu cam!"
Tôi không có thì giờ để ý, lấy tay áo quệt máu, chạy tới chỗ gã đàn ông đang ngồi xổm. Toàn bộ trước mắt tối om, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của hắn, minh vương chi đồng phản phệ quả đáng sợ, chẳng trách Tống Tinh Thần cảnh báo tôi một ngày chỉ được dùng tối đa ba lần, nếu không sẽ bị mù.
Chờ khoảng cách gần hơn, tôi bất chấp đúng sai, tung một cước. Một cước này của tôi tương đối hiểm, nhắm vào mạng sườn của hắn, xương sườn vị trí này mà gãy sẽ đâm vào phổi, có thể quật ngã một người to khỏe.
Gã đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, ôm vết thương, chống đầu xuống đất. Chính tôi cũng không chịu được mà quỳ xuống, Băng Tâm lo lắng chạy tới hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh sao vậy?"
Tôi xua tay: "Mau tìm sợi dây, trói hai tên này lại."
"Được!"
Băng Tâm đáp một tiếng rồi đi, não của tôi dần dần được bơm máu lên, tầm nhìn cũng khôi phục, đám phụ nữ bị bắt giữ kia nhìn tôi cứ như thấy quỷ, ai cũng tỏ ra hoảng sợ.
Một lát sau, Băng Tâm trói hai gã đàn ông lại, nàng còn thắt nơ con bướm, bĩu môi nói: "Muội không biết thắt nút nào phức tạp hơn."
Tôi hỏi: "Muội có sữa bò không, cho ta một hộp, đầu ta choáng váng quá."
"Sữa bò?" Băng Tâm nhìn bốn phía rồi chạy về một hướng, lúc về trên tay cầm một chai nước dinh dưỡng: "Chỉ có cái này, được không?"
Tôi nhận lấy, vặn nắp tu một hơi, mặc dù vị không được như sữa, nhưng cũng làm giảm bớt cảm giác quay cuồng đầu óc, sau này nhất định lúc nào cũng phải mang theo sữa bên người đề phòng bất trắc.
Tôn Băng Tâm lấy khắn giấy cuộn lại thành cuộn nhỏ nhét vào mũi tôi, hỏi: "Vừa rồi huynh sao vậy? Cứ như bị ác ma nhập thân, ai cũng sợ?"
Tôi nói: "Sẽ giải thích cho muội sau."
Băng Tâm cười: "Có điều huynh thật lợi hại đó, trong nháy mắt liền chế ngự được hai tên, giết chết một tên. Huynh có đứng dậy được không, hay cần muội đỡ?"
Băng Tâm dìu tôi đứng dậy, hai chân vẫn còn hơi run, tôi đạp vào một tên nằm trên đất, nói: "Các ngươi là ai? Mau khai báo thành khẩn!"
Gã đàn ông bị gãy xương sườn, đau đến toát mồ hôi, cố tỏ ra vui vẻ: "Huynh đệ, huynh đệ, đắc tội rồi, chúng tôi cũng chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi, không biết là xâm phạm địa bàn của anh."
Tôi ghét nhất là lũ buôn người, lấy giấy chứng nhận ra nói: "Ai huynh đệ với ngươi?"
Gã đàn ông cả kinh, trợn mắt: "Đồng chí cảnh sát, tôi...tôi..chỉ là một tay sai, những chuyện này không liên quan gì tới tôi, đám phụ nữ kia đều do đại ca tôi bắt về, tôi chỉ phụ trách trông coi thôi."
Tôi hỏi: "Ai là đại ca của các ngươi?"
Hắn chỉ xuống dưới lầu: "Là người mới nhảy lầu đó."
Tôi cười lạnh, đúng là tên xảo quyệt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất