Chương 379: Băng nhóm buôn người
Trong khi chờ Hoàng Tiểu Đào tới, Đại Lý và Ưu Ưu cứ ngồi cạnh nhau, anh anh em em tâm tình, khiến người xung quanh ghen tị.
Tiểu tử này lúc trước còn nói tôi bán cẩu lương, giờ đến lượt hắn bán sỉ luôn, có điều thấy bạn tốt thoát cảnh ế, tôi cũng thấy mừng cho hắn.
Băng Tâm cười hì hì nói: "Nhìn bọn họ mà muội thèm yêu quá."
Tôi lập tức nói: "Muội cũng mau tìm lấy một người yêu đi, với điệu kiện của muội chắc không thiếu kẻ theo đuổi."
Băng Tâm bĩu môi nói: "Những đám con trai đó nhạt nhẽo lắm, còn chưa bằng 10% của huynh." Dứt lời liền nhu mì liếc tôi một cái: "Tống Dương ca ca, muội chỉ thích cảm giác như lúc này."
Tôi nói: "Muội định cả đời không lớn lên à?"
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời: "Muội mặc kệ, tới đâu hay tới đó. Nếu sau này huynh cưới Tiểu Đào tỷ tỷ, muội sẽ gả cho người khác, nhưng ít nhất những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp được trải qua cùng huynh, như vậy muội cũng thỏa mãn rồi."
Tôi nghe mà xúc động, nhưng cũng chỉ cười cười, giới hạn thanh mai trúc mã tôi sẽ không vượt qua.
Xe cảnh sát đến, Hoàng Tiểu Đào dẫn một đội cảnh sát tới, trông thấy Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu thì kinh ngạc nói: "Cái gì xảy ra vậy?"
Tôi đáp: "Nói ra dài dòng lắm, vừa đi vừa kể."
Tôi bảo Tiểu Đào phái một chiếc xe đưa Tống Tinh thần đi bệnh viện trước, sau đó mấy người chúng tôi quay lại tòa nhà cũ, trông thấy thi thể ngã nát bét dưới sàn, Tiểu Đào hỏi: "Ai làm?"
Tôi chỉ vào mình: "Tự vệ, Băng Tâm có thể làm chứng."
Băng Tâm khoa chân múa tay nói: "Tống Dương ca ca lúc ấy siêu cấp thần dũng, hét lớn một tiếng giống Như Lai Thần Chưởng, một chiêu cách sơn đả ngưu đẩy hắn xuống..."
Hoàng Tiểu Đào bật cười: "Tôn đại tiểu thư, làm chứng giả là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy."
Tôn Băng Tâm nói: "A, muội nhớ sai, Tống Dương ca ca dùng là Lục Mạch Thần Kiếm!"
Tôi gật đầu một cái: "Không sai, là Lục Mạch Thần Kiếm!"
Hoàng Tiểu Đào nói với mấy cảnh sát phía sau: "Đợi lát nữa bắt hai người này lại, trực tiếp đưa vào trại tâm thần."
Đi lên trên lầu, tôi phát hiện tên bị mình đá gãy xương sườn đang nằm rên rỉ trên đất, mặt đầy vết thương, nhìn sang mấy cô gái mặt đầy vô tội, tôi lập tức hiểu ra, nhất định là họ hận hắn thấu xương, ban cho hắn chút phần thưởng tạ lễ.
Chỉ có thể nói hắn bị vậy là đáng đời, chuyện này tôi liền vờ như không biết, nói với Tiểu Đào là hắn bị tôi đánh, nàng tán dương: "Được đấy, giờ anh căn bản không cần Tống Tinh Thần bảo vệ nữa à? Hay là tôi giới thiệu Tống Tinh Thần vào đội cảnh sát vũ trang để hắn làm huấn luyện viên đi!"
Tôi bật cười: "Đoán chừng tất cả ai mà hắn huấn luyện đều sẽ tàn tật suốt đời đấy."
Mấy cô gái này, nhỏ nhất mới có 12 tuổi, ai cũng chửi mắng đám buôn người thật là bất nhân, bọn họ bị giam giữ đã lâu, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cản sát dẫn bọn họ xuống lấy đồ ăn cho họ, nhiều cảnh sát còn cởi áo của mình khoác lên cho.
Tôn Băng Tâm lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh, nói có thể đăng lên weibo, tuyên dương tinh thần của cảnh sát nhân dân, hành động này rất được Tiểu Đào tán thưởng.
Hai gã bị bắt lời khai mâu thuẫn nhau, một kẻ nói tên nhảy lầu là đại ca, kẻ còn lại thì nói tên bị đá gãy xương là đại ca. Việc buôn người tôi không hỏi tới, trong cục có bộ phân chuyên quản lý vấn đề này.
Chúng tôi tới đầm nước đọng, cảnh sát mang thi thể Chu Dương đi, tôi nói: "Trong đầm có đồ, tìm cách vớt lên được không?"
Hoàng Tiểu Đào ngắm nghía một chút: "Nước ở đây rất sâu, có khi phải dùng tới máy bơm nước."
Tôi nói: "Quá mất thời gian, tôi thử xem có vớt được không, sau đó các cô rút hết nước xem có sót thứ gì."
Tôi nhặt cây gậy trúc lên, buộc một móc câu bằng dây kẽm vào đầu, rồi khua khoắng. Cuối cùng cũng câu được, lôi lên nhìn, thì ra là một cái túi vải màu xanh của quân đội, loại túi này gần đây rất hiếm thấy, bên ngoài đã bạc màu tương đối nhiều, có vẻ là dùng rất lâu rồi.
Chúng tôi tìm chỗ đất trống, đổ hết đồ đạc bên trong ra. Trong túi toàn là ảnh, còn có một cuốn sổ đã bị ướt, phải chờ làm khô mới mở ra đọc được.
Các bức ảnh đều là hình các cô gái, tôi so sánh một chút, nhìn những cô gái bị bắt kia nói: "Là bọn họ."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Túi này theo anh thì là của ai?"
Tôi nói: "Còn ai vào đây, mười phần thì đến tám chín phần là của Trương Binh, ta qua hỏi một chút."
Tôi xách cái túi qua hỏi tên buôn người đây là của ai, hắn không chút nghĩ ngợi nói: "Trương Binh!"
Quả nhiên là như vậy!
Thì ra đám người này là một đường dây buôn người xuyên Trung, mỗi một tỉnh đều có một đầu xà làm trung gian để tiêu thụ 'hàng', cho nên ở đây mới liên lạc với Trương Binh. Tối qua Trương Binh chụp ảnh từng cô gái sau đó đi tìm khách hàng, không ngoài dự đoán, những cô gái này sẽ bị bán ra làm gái mại dâm, giang hồ. Trương Binh sẽ thu phế từ tiền bán họ.
Trương Binh bảo hôm nay sẽ tới, nhưng mãi mà chẳng thấy đâu, đám người này cũng chỉ có thể tiếp tục nằm chờ.
Dĩ nhiên bọn chúng không biết Trương Binh đã chết, tôi đoán thì sự việc là thế này: Trương Binh hôm qua ra khỏi khu nhà cũ này thì gặp hung thủ, bị hung thủ đạp ngã xuống nước, rồi đập búa vào gáy cho chết đuối.
Có điều tôi vẫn không thể nghĩ ra, động cơ của hung thủ là gì, ý muốn giết người nhất thời hay là có liên quan thật với oan hồn xe bus? Hay chỉ đơn thuần là hắn trả thù?
Hoàng Tiểu Đào nghiêm túc nói: "Người trên oan hồn xe bus tối qua đã chết một nửa, bốn người bọn anh phải cẩn thận, có cần tạm giữ các anh để bảo vệ không?"
Tôi nói: "Khỏi cần, từ giờ tôi, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu sẽ ở yên trong cửa hàng, về tôi sẽ lắp còi báo động cùng camera an ninh, còn Băng Tâm thì nhờ cô giám sát."
Hoàng Tiểu Đào nhìn Băng Tâm nói: "Tôn đại tiểu thư, cha cô gần đây rất bận, cô ở nhà một mình không an tâm, tối nay tới nhà tôi ngủ đi."
Băng Tâm nói: "Muội có một biện pháp lưỡng toàn, đó là Đại Lý cùng Ưu Ưu ở cửa hàng, còn Tống Dương ca ca thì tới ở nhà muội."
Hoàng Tiểu Đào cả giận, chống nạnh nói: "Cô còn được voi đòi tiên?"
Hai người lại bắt đầu muốn gây chuyện, trừng mắt lẫn nhau, tôi không thể không xen vào: "Đừng thảo luận vấn đề này vội, có lẽ đêm nay chúng ta không được ngủ đâu, oan hồn xe bus sẽ xuất hiện lúc 24h."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôi không điều tra được quá nhiều manh mối liên quan đến chiếc xe này, Nam Giang cũng chưa tùng có tai nạn mà xe bus rơi xuống sông. Mười năm trước chỉ có một tài xế xe bus say rượu, gây ra va chạm, lật xe, sau đó bình xăng bốc cháy khiến hơn 20 hành khách thiệt mạng. Vì sợ tội, trước khi phiên tòa diễn ra, tài xế đã nhảy lầu tự sát."
Tôi nói: "Uống rượu mà còn dám lái xe bus? Thật chưa nghe thấy bao giờ."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Đúng vậy, cho nên lúc đó tất cả xã hội đều chửi mắng ông ta, tài xế không chịu được áp lực nên mới tự sát."
Tôi hỏi: "Tên ông ta là gì?"
Hoàng Tiểu Đào mở điện thoại lướt một hồi, rồi cho tôi xem một trang tài liệu, tài xê tên là Tô Quân Đình, lúc chết là 24 tuổi, mặt rất xa lạ, cũng không giống tài xế tối qua.