Chương 381: Sự thật về oan hồn xe bus
Tôi nhớ tối hôm đó, Chu Dương bảo Trương Binh follow mình trên weibo, lúc Trương Binh chết, điện thoại không tìm thấy, hiển nhiên là bị hung thủ lấy đi.
Hung thủ xem đoạn clip trên weibo, không biết là sinh ra ý định gì, quyết định giết sạch từng người có mặt trên xe. Người hắn tìm thấy đầu tiên là hai cô gái làm phục vụ ở quán bar. Trong điện thoại của Trương Binh chắc là có số liên lạc của hai người, nên hắn dễ dàng tìm ra.
Lúc đó tôi nghĩ hung thủ lấy điện thoại của một trong hai cô gái là vì ham tiền, nhưng giờ lại thấy có nguyên nhân khác, trong đó lưu lại lịch sử nói chuyện của hắn, cho nên hắn không muốn ai phát hiện ra.
Người dễ tiếp cận tiếp theo chính là Chu Dương. Hung thủ bịa ra một lý do để dụ Chu Dương ra ngoài, rồi uy hiếp hắn gọi Lạc Ưu Ưu tới, còn tên của Vương Đại Lý, hẳn là hắn nhìn được trong điện thoại của Chu Dương.
Xem ra hung thủ không thần thông quảng đại như vẫn nghĩ, người bị giết là có thứ tự đàng hoàng, hiện giờ con đường của hắn đã đứt, nhưng kéo theo manh mối của chúng tôi cũng đứt đoạn.
Nghe tôi phân tích xong, Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôi nghĩ trước mắt việc quan trọng là bắt đầu từ Trương Binh, hẳn là hung thủ phải có thù với hắn."
Tôn Băng Tâm hỏi: "Trương Binh đã bị giết, sao hung thủ còn phải tiếp tục ra tay?"
Tôi giải thích: "Có thể hắn là một tên khát máu, nhìn từ thủ pháp gây án lão luyện và tâm tư cẩn mật của hắn, người này chắc chắn đã có kinh nghiệm trong việc giết người. Những người như hắn coi giết người là trò tiêu khiển, hoặc dùng để khiêu chiến."
Băng Tâm nói: "Nói như vậy thì vụ án không có liên quan tới oan hồn xe bus rồi?"
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Hay là tiến hành điều tra song song đi. Tốt nhất là tiện tìm hiểu về cái oan hồn xe bus này một chút, đêm khuya qua lại ở Nam Giang, gây hoang mang không cần thiết cho người dân, nhân cơ hội phá bỏ lời đồn."
Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu về cửa hàng, ba người chúng tôi quay lại thị cục, mở một cuộc thảo luận về vụ án, bảo mọi người trình những manh mối tìm được ra.
Kẻ thù của Trương Binh rất nhiều, cũng thiếu nợ rất nhiều, cứ vài ngày lại có người đến đòi, cả ngày chạy đi chạy lại không có nơi ở cố định. Có lẽ vì lý do này nên hắn mới hợp tác với đám buôn người.
Một danh sách những chủ nợ của Trương Binh đã được cảnh sát liệt kê, chuẩn bị kiểm tra từng người một. Từng nhà máy hóa chất trong thành phó cũng được điều tra, địa điểm gặp nạn đầu tiên của Trương Binh cũng được thăm hỏi, cả những xe cộ lúc đó đi ngang qua, nhưng vì khu vực đó quá hẻo lánh cho nên cũng không có nhân chứng nào.
Nói thì dài mà không nói thì ngắn, tối hôm đó chúng tôi lại đi chờ oan hồn xe bus, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Phía cảnh sát thì tìm được một nhóm người có va chạm xã hội với Trương Binh, đưa về lấy khẩu cung, cũng không có ai có đặc điểm phù hợp với hung thủ.
Tối ngày thứ ba, năm người chúng tôi lại tới đường Tử Kinh đón xe bus, hôm nay đã hoàn toàn không còn tâm trạng nhiệt tình như buổi đầu, mọi người đã làm việc không nghỉ suốt hai ngày, mệt mỏi rã rời. Gần đến 12h, Tiểu Đào thở dài nói: "Xem ra hôm nay lại công cốc."
Tôn Băng Tâm nói: "Đứng chờ thật buồn chán, chúng ta chơi trò đô mi nô thành ngữ đi, muội nói trước nhé...Vĩ Đại Bất Điệu (đuôi to khó vẫy - đầu to khó chui)."
Hoàng Tiểu Đào châm chọc: "Ngây thơ, Điệu Hổ Ly Sơn."
Hai người cứ thế chơi, cho đến lúc chẳng còn từ nào để nói thì đột nhiên Lạc Ưu Ưu chỉ phía xa kêu lên: "Nhìn kìa!"
Chỉ thấy trên đường xuất hiện một đám sương mù, trong làn sương mơ hồ hiện ra một cái xe bus, lần đầu chứng kiến tận mắt, Tiểu Đào kinh ngạc: "Thật là khó tin!"
Lần này chúng tôi đứng đúng trạm dừng chờ chiếc xe đỗ lại, mấy người chúng tôi nối đuôi nhau lên xe, tôi tiện tay lấy ra một chai nhỏ, múc một ít sương mù.
Sau khi lên xe, chúng tôi tìm chỗ ngồi, tôi quan sát chai sương mù, Băng Tâm kinh ngạc hỏi: "Sương mù mà cũng múc được?"
Tôi nói: "Muội nhìn kỹ xem nó là gì?"
Băng Tâm quan sát một lát, nói: "Giống như một loại khí nặng hơn so với không khí." Nói xong đưa tay sờ cái chai: "Lạnh...là CO2!"
Tôi gật đầu: "Đúng, là băng khô, cho nên sương mới ngưng đọng như vậy, hơn nữa người đứng gần sẽ cảm thấy lạnh toát."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, vô hình trung cái không khí ma quỷ cũng giảm bớt, thực ra mục đích của chúng tôi tối nay cũng là phơi bày ma thuật của nó, chứng minh oan hồn xe bus là giả.
Vương Đại Lý hỏi: "Vậy bóng ma ngồi trên xe là thế nào?"
Tôi cười lạnh: "Cái gì mà bóng ma, chẳng phải chỉ là bóng cái đầu trên đất thôi sao? Thực ra thì từ hôm đó trở về, ta đã suy nghĩ rất kỹ, cuối cũng cũng biết cách làm nó xuất hiện."
Tôi tới hàng ghế trước cạnh cửa sổ ngồi xuống, lấy ra một cái máy chiếu lazer nhỏ chiếu về phía cửa sổ. Theo điểm sáng di động trên cánh cửa, mọi người lập tức hiểu ra vấn đề, lúc ánh lazer chiếu vào trung tâm cửa kính, ánh sáng xuyên qua sẽ yếu đi.
Tôi gõ cửa kính và nói: "Đây là một loại thủy tinh quang học, nhìn bề ngoài không có gì, thực ra ánh sáng xuyên qua có chỗ bất đồng, có thể đã được người ta sắp xếp. Khi ánh sáng rọi xuống đường, trên đất sẽ nhìn giống như có một người vô hình."
Lạc Ưu Ưu thất vọng: "Thì ra tất cả đều là giả?"
Tôi gật đầu: "Từ lúc bước lên xe tối hôm đó, ta đã giữ thái độ hoài nghi. Mặc dù ta không theo chủ nghĩa vô thần, nhưng nhìn thấy thứ gì khác thường thì đều theo thói quen kiểm tra thật giả, chứ không tin ngay lập tức."
Vương Đại Lý nói: "Tinh thần cầu thị của Tống Dương rất đáng cho chúng ta học tập."
Tiểu Đào nói: "Nếu tất cả những thứ này đều là giả, vậy chúng ta đi nói chuyện với tài xế mấy câu đi."
Nàng đứng lên đi tới bên cạnh ghế lái, giơ thẻ cảnh sát ra nói: "Dừng xe, chúng tôi có mấy câu muốn hỏi ông!"
Nhưng bất kể Tiểu Đào nói gì, tài xế cũng không có phản ứng. Tôi đi tới cạnh nàng, nhìn trong kính chắn gió phản chiếu một đôi mắt trống rỗng vô hồn, cứ như của một người chết.
Tôi nói: "Có thể người này có vấn đề về thần kinh, hôm nay chúng ta dứt khoát ngồi tới cuối bến để tìm ra kết quả."
Đúng lúc này, có một tiếng cạch phát lên, Vương Đại Lý đang nghịch chiếc Zippo mới mua, ánh lửa lóe lên tài xế đột nhiên hét ầm ĩ: "Lửa, nhiều lửa quá, cứu mạng!"
Xe chợt bị lệch đi một cái, tôi vịn chặt tay vào ghế ngồi, Tiểu Đào thì ngã nhào vào tôi. Sau đó thân xe lại nghiêng về bên kia, khiến chúng tôi lảo đảo, quay cuồng trời đất. Vương Đại Lý, Băng Tâm và Ưu Ưu sợ hãi la toáng lên, cửa xe rung bần bật, ánh đèn trong xe cũng chập chờn.
Chiếc xe đánh võng hình chữ S, mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định, lúc này tôi tê liệt ngồi trên ghế, Tiểu Đào đè lên người tôi, tay ôm đầu, hình như mới đụng phải gì đó.
Tôi xoa xoa đầu nàng hỏi: "Có đau không?"
"Vẫn ổn." Tiểu Đào cả giận mắng: "Người này muốn giết chúng ta sao?"
Nàng đứng lên, bước nhanh tới ghế lái, dứt khoát vặn chìa khóa một cái, rút ra, xe lập tức chết máy.
Tiểu Đào quát: "Đi ra cho tôi!"
Tài xế không trả lời, tay vẫn ôm vô lăng đánh lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như tất cả xảy ra trên thế gian đều chẳng liên quan gì tới ông ta.