Chương 382: Tấm lòng phụ mẫu đáng thương trong thiên hạ.
Hoàng Tiểu Đào không nhịn được, lay cánh tay ông ta: "Ông bị điếc à?"
Cánh tay giả của tài xế rơi ra, chuyện này tôi không kể cho Tiểu Đào nên nàng sợ hãi giật nảy mình. Tôi nói: "Cô đừng kích động, để tôi."
Tôi đi tới giơ tay huơ huơ trước mặt tài xế, ông ta không có phản ứng, liền sáp mặt lại gần. Lần trước không có nhìn kỹ mặt ông ta, lần này đã phát hiện hình như có chút quen quen. Tôi lấy điện thoại ra, so sánh với tài xế nhảy lầu mười năm trước, có rất nhiều điểm tương đồng.
Mặc dù mặt hai người không phải là một, nhưng những nét thì rất giống nhau. Tôi để ý màu da ở cổ và mặt tài xế có màu khác nhau, thoáng chốc tôi hiểu ra, la lên: "Chính là người trong hình này, mười năm trước tai nạn xe đã cháy hỏng khuôn mặt, sau đó phải cấy da và thẩm mỹ lại."
Tiểu Đào kinh ngạc: "Chẳng phải ông ta đã sợ tội tự sát rồi sao?"
Tôi lắc đầu: "Xem ra là giả chết."
Đúng lúc này một chiếc xe con đằng sau đi tới, dừng lại bên cạnh, một ông già mập mạp bước xuống, gõ cửa xe bus, chắp hai tay như cầu xin chúng tôi.
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, không hiểu ý ông ta muốn gì, Tiểu Đào cắm chìa khóa vào, mở cửa xe.
Ông lão lên xe, mặt đầy vẻ bi thương nói: "Mấy vị, mấy vị, cầu xin mấy vị thương xót, bỏ qua cho con trai của lão, chỗ này của nó có vấn đề." Vừa nói ông lão vừa chỉ vào đầu của mình.
Tôi trấn an: "Lão bá, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải muốn làm khó dễ ông ta."
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, ông lão nhìn một cái liền biến sắc: "Chẳng lẽ con của ta đụng chết người?"
Tiểu Đào nói: "Không, nhưng đêm hôm khuya khoắt ông ta đi lại trong thành phố, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới trị an, hãy nói rõ cho chúng tôi chuyện này."
Ông lão thở phào: "Mấy vị, mọi người xuống xe đi, lão sẽ nói rõ ràng."
Chúng tôi đi xuống, ông lão thở dài một tiếng, bắt đầu kể.
Con trai ông ta tên là Tô Quân Đình, chính là tài xế xe bus gây tai nạn năm đó, trước đây ông lão cũng làm nghề lái xe bus, mẹ của Tô Quân Đình mất khá sớm, hai cha con sống nương tựa vào nhau. Ông lão khi đi làm thường mang con trai theo.
Tô Quân Đình từ bé đã tiếp xúc, cũng đặc biệt thích xe bus, nói sau khi lớn lên cũng lái cái này.
Về sau ông lão lên làm trưởng trạm xe bus, lúc này Tô Quân Đình cũng đã lớn, năm 19 tuổi thì đi thi bằng lái, muốn lái thử xe bus một chút, ông lão liền đồng ý.
Có lẽ do được nuông chiều từ bé, Tô Quân Đình lái xe rất tùy tiện, chạy trên tuyến rất hay bắt khách dọc đường, ông lão bởi quá cưng chiều nên nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không gây ra sai lầm quá đáng là được. Nào ngờ có một ngày Tô Quân Đình uống rượu với mấy người bạn, rồi lại lái xe trong lúc say.
Sau đó thì gây ra vụ tai nạn nghiêm trọng kia, đúng lúc chiếc xe sắp bốc cháy thành quả cầu lửa thì Tô Quân Đình đập kính thoát ra được.
Sau chuyện đó, đúng là Tô Quân Đình bị xã hội, thân nhân hành khách chửi rủa rất nhiều, bản thân cũng bị cháy hỏng cả mặt, tổn thương tinh thần nặng nề, cả ngày trốn trong nhà. Nhưng trốn được miệng lưỡi người đời chứ không trốn được phán quyết của tòa án, tội ngộ sát phải xử 10 năm tù.
Không chịu nổi áp lực, Tô Quân Đình đã nhảy lầu tự sát trong bệnh viện, may mắn là lúc rơi xuống va chạm vào thân cây giảm tốc độ, nên tính mạng được bảo toàn, cánh tay phải thì bị gãy nát.
Ông lão không muốn con trai phải vào tù, cho nên đã mua chuộc bác sĩ, nói dối là Tô Quân Đình đã chết, đồng thời dùng một thi thể nhảy lầu khác để đánh lừa pháp y.
Vì vậy việc con trai tự sát, ông lão một mình gánh trách nhiệm, bồi thường nạn nhân rất nhiều tiền, gần như khánh kiệt, nhưng đối với ông, cái gì cũng không quý bằng tính mạng con mình.
Thế nhưng họa vô đơn chí, Tô Quân Đình từ đó mắc bệnh tâm thần nặng, mỗi khi phát bệnh đều tự hủy hoại cơ thể hoặc làm bị thương người khác, uống thuốc gì cũng không đỡ.
Bác sĩ nói ông ta mắc một chứng bệnh tâm thần hiếm thấy, gọi là rối loạn nhân cách khép kín, mỗi khi tái phát sẽ đưa ông ta trở lại ngày xảy ra chuyện, muốn bù đắp những sai lầm của mình. Để chữa trị, chỉ có một cách, chính là cắt bỏ thùy trán của não, cũng đồng nghĩa từ này biến thành kẻ ngớ ngẩn.
Ông lão hỏi bác sĩ, không có cách nào khác sao? Bác sĩ nói còn có một chiêu, đó chính là thỏa mãn nguyện vọng của Tô Quân Đình.
Ông lão lợi dụng chức vụ, mượn một chiếc xe bus phế liệu, đêm khuya cho con trai lái một vòng như vậy, tinh thần sẽ ổn định lại. Trong mắt người mắc chứng rối loạn nhân cách khép kín, tất cả sự việc xung quanh đều không tồn tại, chỉ có thể lặp đi lặp lại chuyển xảy ra ngày hôm đó.
Có điều mặc dù là đêm khuya, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người lên xe, ông lão sợ sự việc bại lộ, ban đầu ngồi sẵn ở trên, không cho bất cứ ai lên. Nhưng giấy không thể gói được lửa, cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ bị lộ.
Ông lão nghĩ ra một chiêu, biến chiếc xe thành thứ mà không ai dám lên. Vì vậy ông ta hàn mấy hộp sắt ở gầm xe, bên trong chứa băng khô, lại đặc biệt thiết kế cửa kính xe bằng thủy tinh quang học, chiếc xe nhìn từ xa đã thấy âm u như vậy, còn ai dám lên?
Mấy năm trước cũng còn khá, con trai nửa đêm lái xe một vòng thì quay lại, thỉnh thoảng có người nhìn thấy cũng chẳng gấp gáp. Nhưng hai năm trở lại đây, internet bắt đầu phát triển, sự kiện oan hồn xe bus liền bị đồn thổi lên, ông lão không yên tâm, vì vậy buổi tối phải lái xe đi phía sau.
Vừa rồi ông lão cho rằng chúng tôi là người gây khó dễ cho con mình, không nghĩ chúng tôi lại là cảnh sát.
Sau khi nghe xong, ai trong chúng tôi cũng bàng hoàng, không ngờ phía sau chuyện oan hồn xe bus lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy, ông lão này là điển hình của tình thương con cái mù quáng.
Hoàng Tiểu Đào khó có thể tin, hỏi: "Chiếc xe bus oan hồn này đã chạy ở thành phố 10 năm nay?"
"Không không!" Ông lão khoát tay: "Cũng chỉ 5, 6 năm đổ lại đây, hơn nữa bệnh tình của con lão cũng phát tác theo chu kỳ, không phải ngày nào cũng ra ngoài dọa người."
Tôi chợt hiểu ra: "Chẳng trách mấy ngày chúng ta mới gặp."
Ông lão cầu xin: "Các vị thương xót, con trai là nơi ký thác tinh thần duy nhất của lão, cầu xin các vị đừng bắt nó, nếu không lão già này chẳng sống nổi."
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nàng nói: "Với tình trạng của ông ta, cùng lắm là vào viện tâm thần thôi."
Tôi nói: "Vào viện tâm thần có khi sẽ phải cắt bỏ thùy trán, biến thành ngớ ngẩn."
Tiểu Đào thở dài: "Khó nhỉ, như vậy đi, chúng ta về nghiên cứu đối sách một chút, nhưng chiếc xe bus này tuyệt đối không được tiếp tục xuất hiện ở Nam Giang, ban đêm một người tâm thần ra ngoài rất nguy hiểm, huống chi lại còn là một người tâm thần lái xe."
Ông lão bất đắc dĩ lau nước mắt: "Nếu như có cách khác, lão cũng không phải ra hạ sách này... Mấy vị, tối nay xin nương tay cho, nếu không bệnh của nó phát tác, lão cũng không biết làm sao."
Tiểu Đào nói: "Để lại số liên lạc, hai người đi trước đi."
Ông lão rối rít cảm tạ, sau đó để lại số liên lạc, rồi hai chiếc xe lần lượt rời đi. Băng Tâm nói: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ thật hiền lành!"
Tiểu Đào thở dài: "Tấm lòng cha mẹ đáng thương, dù sao cũng không phải kẻ đại hung đại ác gì, nếu ta bắt người tâm thần này lại, có khi sẽ hại chết cha con nhà họ!'