Chương 384: Diệu kế của Tống Liệt Dương
Chúng tôi vội vã quay về thị cục, trên đường đi Lạc Ưu Ưu nói: "Tống Dương học trưởng, thật xin lỗi, địa chỉ cửa hàng có lẽ do em để lộ ra."
Cô bé nói hẳn là hung thủ nhìn được từ điện thoại của mình, trên điện thoại của Ưu Ưu có taobao và meituan, địa chỉ đều ghi là ở đây, tôi xua tay nói: "Không sao, cô đừng tự trách mình, dù gì hung thủ chủ động xuất hiện lại là chuyện tốt."
Tôi hỏi Đại Lý: "Cửa hàng có tổn thất nhiều lắm không?"
Đại Lý đáp: "Bị đổ mấy giá hàng, có điều không sao, chúng ta bán băng vệ sinh mà, có rơi cũng chẳng vỡ được."
Chúng tôi về thị cục, mở bản đồ khu công nghệ cao thành phố Nam Giang ra, đây chính là khu đối diện bờ sông mà hung thủ chạy thoát.
Tôi nhìn qua một chút, khu vực này có hai trục đường chính xuyên qua, phía sau là sông, Tiểu Đào nói: "Muốn bao vây thì cũng dễ, phái cảnh sát giám sát hai trục đường, cùng với tàu tuần tra trên sông."
Tôi trả lời: "Hung thủ đã bị thương, cô phái thêm người tới bệnh viện duy nhất trong khu này cố thủ."
Tiểu Đào nói: "Hung thủ giảo hoạt như thế, không thể nào chạy vào bệnh viện để lấy đạn ra, trừ khi hắn bị điên."
Tôi cười: "Tôi đương nhiên biết, đây chỉ là giả vờ thôi, hung thủ trúng đạn, đầu tiên hắn sẽ phải cầm máu, nhưng qua đêm nay nhất định sẽ sốt cao, nhiễm trùng. Bởi vậy hắn cần phải có thuốc giảm đau, cô phái mấy cảnh sát trẻ tới các tiệm thuốc ở đó, mặc đồ dược sĩ vào."
Tiểu Đào nhướn mày: "Hảo tiểu tử, gậy ông đập lưng ông, anh cũng chơi trò há miệng chờ sung?"
Tôi cười: "Cái này là chim ở trong lồng!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Phái cảnh sát đi có lẽ sẽ bị nhận ra, để tôi liên lạc với học viện cản sát, cử mấy sinh viên tới."
Tôi gật đầu: "Trơ mắt nhìn người vô tội bị hại, cô cũng bắt đầu giống tên Vương Đại Lý này rồi đấy."
Vương Đại Lý chép miệng một cái: "Đừng có lôi ta vào để nói."
Hoàng Tiểu Đào gọi điện, những sinh viên ở trường vừa nghe thấy có thể tham dự hành động bắt tội phạm liền kích động, tranh nhau xung phong tới chấp hành, huấn luyện viên liền tuyển chọn 20 người trong số đó. Lát sau đám sinh viên chạy tới, Tiểu Đào sang lọc một chút, giữ lại 4 người, những người không được chọn thì ủ rũ cúi đầu, tôi an ủi: "Không sao, lần sau có nhiệm vụ sẽ gọi mấy cậu."
Chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút, lập tức liên lạc với mất tiệm thuốc, nhờ họ phối hợp với cảnh sát, tập huấn bây giờ thì quá muộn, mấy sinh viên chỉ có thể tới tiệm vừa học vừa bán.
Sắp xếp xong xuôi đã là 3h sáng, mặc dù mọi người đều rất mệt mỏi, nhưng chẳng ai muốn đi ngủ, tôi nói: "Chúng ta tiến hành song song, phân tích lại một chút thân phận của hung thủ."
Kết hợp với hình dáng, chiều cao của hung thủ không khác lắm so với suy đoán của tôi, hắn nói chuyện có khẩu âm của tỉnh Giang Cống, khả năng có tiền án, có thể dùng hai đặc điểm này để rà soát nhân viên trong nhà máy hóa chất.
Hoàng Tiểu Đào dẫn theo mấy cảnh sát thứ đêm làm tăng ca, mấy người chúng tôi chờ đợi trong phòng họp, ai cũng tâm sự nặng nề, không nói tiếng nào.
Sau đó quả thực là rất mệt mỏi, liền gục xuống bàn ngủ, mở mắt ra trời đã sáng rõ, hai chân tê cứng như đá, Băng Tâm nói chuyện có vẻ nghẹt mũi, tôi hỏi: "Có phải muội bị cảm rồi không?"
Băng Tâm hắt xì một cái: "Khả năng là cảm rồi."
Tôi nói: "Để ta đi mua thuốc cho."
Tôi ra tiệm thuốc bên ngoài mua mấy liều cảm mạo, nhìn thấy trên giá hàng có nước suối với túi đựng nước đá, tâm trí tôi chợt chuyển động.
Đến 8h sáng, Vương Đại Lý nói: "Ta về cửa hàng đây, trong tiệm lộn xộn hết lên rồi, phải sắp xếp lại."
Tôi nói: "Ngươi về đi, giờ ta không qua được."
Đại Lý phất tay "Cứ tùy tiện, bắt được hung thủ nhớ báo cho ta, ta thế nào cũng phải cho hắn một đấm."
Ở nguyên trong cục tới xế chiều, rốt cuộc cảnh sát cũng điều tra được một kẻ khả nghi, người này tên là Tiếu Đại Vĩ, 47 tuổi, trước đây là nhân viên nhà máy hóa chất, quê ở tỉnh Giang Cống, đã từng ngồi tù do đánh người, sau khi ra tù thì thất nghiệp, là một kẻ lông bông.
Trông thấy gương mặt này, tôi khẳng định 100% chính là hắn, chỉ là tiền án của hắn như vậy chắc chưa đủ. Hoàng Tiểu Đào nói: "Tên này chắc chắn không chỉ gây ra một vụ án."
Cả ngày chờ đợi trong sự nóng ruột, phía tiệm thuốc vẫn chưa có tin tức gì, Tiểu Đào hỏi: "Hắn đoán được kế hoạch của anh chăng?"
Tôi xua tay: "Không, mà là hắn rất cẩn thận, chịu đau đến mấy cũng không ra mua thuốc."
Tiểu Đào hơi gấp gáp: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tôi cười: "Không sao, chọn phương án hành động thứ hai, giải quyết tận gốc."
Tôi khoanh một vùng trên bản đồ: "Liên lạc với nhà máy nước, ngày mai cắt nước khu vực này, không cần báo trước."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Tính toán không gì nhẫn tâm bằng tuyệt lương, chiêu này của anh thật ác, nhưng tôi thích!"
Băng Tâm uống hớp nước nói: "Nếu như là muội, dứt khoát sẽ chết."
Một người bị nhiễm trùng sốt cao lại không có nước uống, sự khổ sở này thật không cách nào tưởng tượng được, nhưng như vậy chưa đủ, tôi hạ lệnh: "Gọi những sinh viên trả về hôm qua tới đây, thêm mấy người nữa, phái đến từng cửa hàng tiện lợi, quán internet, quán thuốc lá, tất cả những nơi có thể mua được nước."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Được, giờ tôi đi sắp xếp."
Lần này sinh viên tới nhiều hơn, vừa nghe có nhiệm vụ liền hưng phấn như đám chim sẻ. Nhiệm vụ lần này độ khó tương đối thấp, đi nhiều người thì dễ bại lộ, cho nên Tiểu Đào bảo họ chia từng nhóm nhỏ tới đó.
8h sáng hôm sau, các cảnh sát bắt đầu vào vị trí, Tiểu Đào liền gọi điện cho nhà máy nước, cắt nước một ngày. Chúng tôi chờ đợi, một ngày cứ như thế trôi qua, đến khi trời tối, tôi nhìn đồng hồ một cái: "Sắp được rồi, theo tôi đoán thì trong vòng 3 tiếng nữa hắn sẽ sa lưới."
Tiểu Đào kinh ngạc: "Anh khẳng định như vậy?"
Tôi đáp: "Bản tính con người là sợ bóng tối, ban đêm sẽ mang lại cho hung thủ cảm giác an toàn, cộng thêm sốt cả ngày nay, nhất định tối hắn sẽ ra ngoài."
8h30 tối, một cú điện thoại gọi tới, một sinh viên hưng phấn nói: "Đội trưởng, chúng tôi bắt được hắn rồi! Giống hệt trong ảnh."
Tiểu Đào liền la lên: "Báo cáo vị trí!"
Chúng tôi hỏa tốc chạy tới, bắt nghi phạm. Lúc trông thấy Tiếu Đại Vĩ, hắn nhìn đã vô cùng thê thảm, không còn một chút tinh thần nào, môi nứt nẻ, mí mắt sưng vù, đi đứng loạng chà loạng choạng, hai cảnh sát xốc nách hắn mới có thể miễn cưỡng đứng được.
Lúc bắt được hung thủ, chẳng tốn một giọt mồ hôi nào, hắn vừa bò ra ngoài thì ngã ngay trên bậc cầu thang.
Tiếu Đại Vĩ mấp máy đôi môi khô nứt, thều thào: "Cho ta nước! Cho ta nước!"
Tôi đi mua hai chai nước suối, đưa cho hắn, Tiếu Đại Vĩ cứ như người lạc trong sa mạc mấy ngày, tay run run mở nắp, rót điên cuồng vào cổ họng, sau đó ho sặc sụa.
Hiền lành như Tôn Băng Tâm mà nhìn thấy hắn như vậy cũng chẳng động lòng chút nào, mắng: "Đáng đời!"
Nghi phạm được đưa thẳng tới bệnh viện, Tiểu Đào nói: "Gọi tất cả những sinh viên tham gia hành động về đi, tôi nay tỷ mời cơm!"
Mọi người nhiệt liệt hoan hô, tôi lén đẩy đẩy tay nàng: "Hơn 100 người, cô định chi hết à?"
Tiểu Đào bĩu môi: "Tỷ đang cao hứng, hơn 1000 người cũng sẽ mời!"