Chương 383: Ác ma búa sắt
Chúng tôi dự định ngày mai sẽ nghiên cứu đối sách để xử lý oan hồn xe bus, hôm nay đã quá muộn rồi, phải về nghỉ ngơi.
Tối nay có lẽ lại tới nhà Băng Tâm qua đêm, do chỉ cách chỗ xe bus này không xa. Mấy người bắt một cái taxi, đột nhiên Băng Tâm là lên: "Ai da, điện thoại của muội đâu mất rồi?"
Tôi hỏi: "Có phải để quên trong cửa hàng không?"
Băng Tâm nói: "Qua lấy đi, không có điện thoại khó chịu lắm."
Tiểu Đào liền bảo tài xế quẹo trái ở ngã tư trước mặt, dến gần cửa hàng , Băng Tâm nói: "Mọi người chờ đây đi, để muội vào lấy."
Tôi không yên tâm để nàng đi một mình: "Để ta đi với muội."
Chúng tôi đi vào cửa hàng, mở cửa xếp rồi cửa chính, bật đèn. Bàn cờ tỷ phú mọi người chơi hồi tối còn chưa có cất, Băng Tâm tìm một chút: "Đây rồi."
Lúc này, đột nhiên tôi nhận ra trên cái giá thiếu một thứ gì đó, trong cửa hàng bán chủ yếu là đồ dùng phụ nữ, còn có một ít quà vặt, bình thường tôi hay sắp xếp hàng nên rất rõ, thiếu hụt liền phát hiện ngay.
Trên sàn nhà lại có một dấu chân mờ mờ, rất giống dấu chân chúng tôi thấy ở hiện trường. Rất có thể hung thủ thừa lúc chúng tôi đi ra ngoài đã cạy khóa vào cửa hàng, định phục kích ở đây. Hiện giờ hẳn là hắn đang ngồi trong một góc nào đó.
Tôi ra hiệu cho Băng Tâm chớ lên tiếng, dùng khẩu hình miệng nói: "Có người!"
Băng Tâm sợ hãi, tôi ra hiệu nàng chạy lại đây, chúng ta khóa cửa để ra báo với Tiểu Đào.
Kết quả, Băng Tâm vừa định nhón chân chạy thì đột nhiên một người có thân hình to lớn chui ra từ giá hàng phía sau, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, hai mắt hằm hằm sát khí. Trên tay hắn còn cầm một chiếc búa bọc da, có một đầu nhọn.
Băng Tâm giật mình hét lên một tiếng, gã đàn ông rất nhanh xông về phía nàng, mắt hắn lại không nhìn vào tôi, cho nên minh vương chi đồng khả năng không tác dụng được, mà sử dụng bừa tôi sẽ bị cắn trả mà mất sức chiến đấu.
Trong tình thế cấp bách, tôi dùng sức đẩy đổ giá hàng, những cái giá như quân domino đổ hàng loạt, tốc độ rất nhanh khiến hung thủ cả kinh lui về phía sau một bước, nhảy vào khe giữa hai hàng.
Tôi hét lên: "Chạy mau!"
Đột nhiên đèn tắt tối om, thì ra hắn đã đóng cầu giao điện, Băng Tâm không thấy đường ngã vào giá hàng, kêu lên: "Tống Dương ca ca."
Tôi đỡ nàng lên, lúc này hung thủ từ phía sau đuổi theo, trong lòng tôi thầm nghĩ ngươi tìm chết sao, lại dám tỉ thí trong bóng tối với ta? Ngẩng đầu lên thì mới nhận ra, hắn đã có chuẩn bị trước, đeo một cái kính nhìn ban đêm, vật này có thể mua được trên mạng.
Hung thủ cho rằng tôi không nhìn thấy gì, cố ý bước nhẹ, tay vuốt vuốt cái búa nhỏ. Tôi căng thẳng tới mức tim đập loạn, dùng tay gõ vào Băng Tâm, ra hiệu nàng đừng cử động.
Tới khi hung thủ còn cách chúng tôi ba bước chân, tôi hét một tiếng: "Chạy!" Rồi kéo nàng lao về phía cửa.
Sau lưng chợt có tiếng xé gió vun vút, ý thức được không ổn, tôi mau chóng tránh sang một bên, thì ra hắn ném cái búa về phía chúng tôi. Cái búa đập vào cửa xếp, lõm cả một mảng, tôi kéo Băng Tâm rướn lên một chút, định nhặt lại cái búa.
Đúng lúc này hung thủ sải bước xông tới, rút từ trong tay áo ra một cái búa y hệt, hướng vào đầu tôi bổ xuống.
Tôi nhanh chóng né sang bên phải, chiếc búa sượt qua mặt, tôi sợ đến mồ hôi đầm đìa. Hung thủ lại giơ tay lên chuẩn bị bổ nhát thứ hai, nhưng vị trí của tôi không được thuận lợi, đã bị ép đến góc chết giữa tường và cửa xếp, căn bản không thể né.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi lấy hết dũng khí dùng toàn lực lao vào hắn. Hung thủ lảo đảo lùi về phía sau, nếu sơ hở này mà rơi vào tay Tống Tinh Thần chắc chắn hắn sẽ nháy mắt kết kiễu đối phương, nhưng tôi chẳng có chút võ vẽ nào, giờ phút này trong đầu chỉ có một chữ duy nhất: trốn!
Tôi kéo Băng Tâm lao ra ngoài cửa, nàng nói: "Chờ đã!"
Sau đó quay người đóng cửa lại, không ngờ hung thủ đột nhiên đạp một cước thật mạnh từ phía trong, Băng Tâm kêu lên một tiếng ngã ngửa vào người tôi. Hung thủ lừ lừ xuất hiện đằng sau cánh cửa, đằng đằng sát khí, tay xoay xoay cái búa.
Hắn gằn giọng: "Tìm được các ngươi thật khó!"
Tôi hỏi: "Tại sao ông muốn giết chúng tôi?"
"Giết người còn cần có lý do sao? Lão tử muốn giết thì giết."
Động tác của hắn rất nhanh, chuyển người tiến tới, tay trái giấu sau lưng. Từ tình huống ném búa vừa nãy, tôi đã nhìn thấu mánh khóe của hắn, chỉ cần đối phương quay lưng hắn sẽ ném cái búa ra, rất có khả năng Trương Binh cũng chết như vậy.
Tôi đẩy Băng Tâm ra: "Có giỏi thì tới đây!"
"Ha ha, ngươi cũng dũng cảm đấy!" Hung thủ cười lạnh.
Tôi sợ hãi lùi về sau một bước, hung thủ cũng từng bước tiến gần, tôi cứ thế lùi về tận đầu đường, không dám quay đầu lại. Đúng lúc này chợt vang lên ba tiếng súng, Hoàng Tiểu Đào hét lớn: "Đứng im, cảnh sát đây!"
Hung thủ ngớ người rồi quay đầu bỏ chạy, Hoàng Tiểu Đào giơ súng lên ngắm, bắn một phát. Hung thủ hơi loạng choạng, rồi vọt thật nhanh vào hẻm nhỏ.
Tiểu Đào chạy tới hỏi: "Hai người không sao chứ?"
Tôi nói: "Không thể để hắn thoát, cô bảo vệ Băng tâm, tôi đuổi theo!"
Vừa chạy được mấy bước thì hai người cũng đuổi theo, Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, cùng đuổi đi."
Có vẻ hung thủ đã trúng đạn, trên mặt đất cứ cách mất bước lại có vài giọt máu, chúng tôi lần theo dấu máu đuổi theo không biết bao xa, tới bờ sông thì biến mất.
Trên bờ có một cái áo khoác và cặp kính nhìn ban đêm, nhìn sông nước mênh mông tôi đoán được hung thủ đã nhảy xuống bơi để tẩu thoát, nước có thể giấu mùi, ý thức phản trinh sát rất cao.
Hoàng Tiểu Đào lấy điện thoại ra: "Tôi lập tức cử đặc nhiệm tới truy lùng."
Tôi ngăn lại: "Chờ đã, bên kia sông có mấy khu nhà, phải đến hơn ngàn căn hộ, chỗ để ẩn náu là quá nhiều, vạn nhất hung thủ bị ép buộc, lưỡng bại câu thương liền uy hiếp con tin thì sẽ vô cùng phức tạp. Cô cứ phái cảnh sát canh gác trên đường chính, chúng ta bao vây hắn lại đã."
Tiểu Đào nói: "Chỉ bao vây cũng vô dụng."
Tôi nói: "Chúng ta về cục trước, tôi có kế hoạch vạn toàn có thể bắt hắn."
Tiểu Đào giậm chân: "Giờ là lúc nào rồi còn vòng vo, nói luôn ở đây không được sao?"
Tôi lắc đầu: "Phải xem bản đồ khu vực này đã."
Ba người chúng tôi quay về, Băng Tâm cũng không bị thương, chỉ bị lật cái móng tay, do lúc hung thủ đạp cửa làm gãy. Tiểu Đào mắng: "Tên này thật to gan lớn mật, lại dám tìm tới tận cửa hàng."
Tôi giải thích: "Là chúng ta chủ quan, nghĩ rằng hắn sẽ ẩn náu một thời gian."
Chúng tôi quay về cửa hàng, Vương Đại Lý đang sững sờ nhìn đống lộn xộn, kinh ngạc hỏi: "Vừa xảy ra chuyện gì vậy, có phải ban nãy Tiểu Đào tỷ tỷ nổ súng không, có kẻ xấu vào đây à?"
Tôi nói: "Ta với Băng Tâm suýt nữa mất mạng đấy!"